Chương 04
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Khoảnh khắc một lần nữa được gặp Chu Chúc Tinh, Trần Việt có cảm giác như cách nhau cả một kiếp người.
Chu Chúc Tinh của ba năm trước so với kiếp trước vẫn còn mang chút non trẻ, nhưng từng cử chỉ, hành động đều toát lên khí chất chín chắn của một người đàn ông trưởng thành. Có không ít người theo đuổi anh chỉ vì gương mặt ấy, lại cũng có rất nhiều người vì tính cách lạnh lùng của anh mà e dè, không dám đến gần.
Nhưng bây giờ, Trần Việt lại cảm thấy Chu Chúc Tinh cũng không quá đáng sợ như mình từng nghĩ, có lẽ là nhờ bộ lọc ba năm hôn nhân kia.
“Tôi đến đón em về nhà.” Chu Chúc Tinh mở miệng nói.
Trần Việt chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, đáp một tiếng “ồ”, theo phản xạ định đi theo Chu Chúc Tinh, suýt chút nữa quên mất Tưởng Tùng Tầm vẫn đang đứng cạnh. Nhìn thấy ánh mắt có chút u oán của đối phương, Trần Việt gãi mũi một cái, mới nhớ ra phải giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Tưởng Tùng Tầm, cũng là ông chủ quán bar này.”
Bị nhắc đến, Tưởng Tùng Tầm đứng thẳng người, nở nụ cười: “Hi! Chào tổng giám đốc Chu, gọi tôi là Tùng Tầm là được rồi.”
Ánh mắt của Chu Chúc Tinh lúc này mới chuyển từ Trần Việt sang Tưởng Tùng Tầm, khẽ gật đầu, gương mặt vẫn có phần lạnh lùng: “Xin chào, tôi là Chu Chúc Tinh.”
Sau màn chào hỏi ngắn gọn, Tưởng Tùng Tầm cũng không tiện giữ họ ở lại lâu, chúc hai người tân hôn vui vẻ rồi tiễn họ ra xe. Nhìn chiếc Bugatti rời khỏi cửa quán bar, anh nhanh chóng móc điện thoại ra, ngón tay lướt trên màn hình như bay.
Tưởng: Đây gọi là kín đáo?
Tưởng: Đi đón người mà lái con xe bảy chục triệu, cậu kêu anh ta kín đáo?
Tưởng: Mà công nhận nhìn anh ta cũng được thật, không giống kiểu người xa cách ngạo mạn gì, chỉ là hơi lạnh lùng. Có vẻ như tin đồn trên tường tỏ tình cũng không đúng lắm.
Trần Việt vừa ngồi vào ghế lái phụ, xe còn chưa đi được hai cây số thì đã bị mấy tin nhắn của Tưởng Tùng Tầm dội bom tới tấp.
Cậu mở khung chat của đối phương, nhìn mấy dòng chữ đó mà bật cười thành tiếng. Trong xe vốn đang rất yên tĩnh, nên tiếng cười ấy vang lên khá rõ. Chu Chúc Tinh liếc sang cậu một cái, tay cầm vô lăng vô thức siết chặt.
Trần Việt không để ý đến chi tiết đó, chỉ tập trung vào dòng tin nhắn vừa rồi của Tưởng Tùng Tầm.
Y: Tường tỏ tình gì cơ?
Y: Xa cách ngạo mạn… là đang nói Chu Chúc Tinh hả?
Gửi xong tin nhắn, trong lòng Trần Việt vẫn còn rất nhiều thắc mắc. Ví dụ như sáng nay lúc đi đăng ký kết hôn, cậu nhớ rõ Chu Chúc Tinh không lái chiếc xe này, chẳng lẽ là cậu nhớ sai? Hoặc như tại sao đối phương rõ ràng đã đến từ lâu mà không vào trong tìm mình, lại cứ đứng đợi ngoài kia?
Cậu do dự ba giây rồi vẫn mở miệng hỏi: “Anh đến từ sớm mà sao không vào tìm tôi, lại đợi ở ngoài kia lâu như vậy?”
Khi nói câu này, Trần Việt hơi nghiêng người, quay đầu nhìn Chu Chúc Tinh, đôi mắt long lanh như hai viên bảo thạch lấp lánh, ánh lên tia nghi hoặc, trông như một chú mèo con tò mò.
Đúng lúc đèn đỏ, Chu Chúc Tinh dừng xe, quay đầu nhìn sang, bất ngờ bị đôi mắt mèo ấy làm cho sững người vài giây.
Sau đó anh nhanh chóng dời ánh mắt, tim đập nhanh hơn, ngón tay trong vùng tối vô thức co lại thành một hình vòng cứng nhắc, nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh: “Tôi sợ em bận việc. Đợi thêm chút cũng không sao.”
“Ồ…” Trần Việt khẽ gật đầu, có vẻ đã chấp nhận lời giải thích ấy. Nhân lúc đèn đỏ vẫn chưa hết, cậu nghiêng người lại gần Chu Chúc Tinh, khẽ nói: “Nếu lần sau anh đến đón tôi thì vào trong luôn cũng được. Ngoài trời lạnh lắm, đợi lâu bên ngoài dễ bị cảm.”
Vài giây sau, Chu Chúc Tinh khẽ “ừ” một tiếng, rồi cố gắng gằn thêm một câu: “Tôi biết rồi.”
Trần Việt lại gật đầu, vốn định lùi lại về vị trí ban đầu, nhưng rồi như phát hiện ra điều gì đó, cậu lại ghé sát thêm một chút, gần như chạm vào ngực Chu Chúc Tinh. Chỉ vài giây sau, cậu mới trở lại chỗ cũ, đúng lúc đèn xanh bật lên.
Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động, ngay khoảnh khắc Trần Việt rút về, trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác mất mát nhè nhẹ.
Nhưng trên gương mặt lạnh lùng ấy vẫn chẳng để lộ chút biểu cảm nào.
Xe vừa chuyển bánh, anh liền nghe thấy Trần Việt nói: “Tim anh đập nhanh quá đó.”
Chu Chúc Tinh khựng người, đáp: “Chắc là lạnh quá.”
Tim đập nhanh thì liên quan gì đế bị lạnh? Trần Việt suy nghĩ mất một giây, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng tình như tin thật.
Đúng vào giờ cao điểm buổi tối, đoạn cầu vượt phía trước bị kẹt xe nghiêm trọng.
Nhìn con đường đông nghẹt xe cộ, Trần Việt lại bất giác nhớ về vụ tai nạn kia.
Từng chiếc xe nối đuôi nhau, khiến cậu không khỏi liên tưởng đến hình ảnh người đầy máu me nằm hấp hối trong chiếc xe vỡ nát kia, trái tim đau nhói một cái. Cậu hít sâu một hơi, rồi khép mắt lại.
“Say xe?” Chu Chúc Tinh hỏi, ánh mắt lén liếc sang quan sát từng động tác của Trần Việt.
Trần Việt mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của Chu Chúc Tinh, không biết có phải ảo giác không, nhưng cậu lại thấy trong đôi mắt luôn vô cảm kia thoáng qua một tia lo lắng.
Cậu khẽ cong môi, lắc đầu: “Chỉ là hơi mệt thôi.”
“Ừm.” Chu Chúc Tinh khẽ đáp, ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Nghe nhạc một chút đi, có thể tâm trạng sẽ khá hơn.”
Trần Việt gật đầu, đôi mắt cong cong như hai vầng trăng non: “Vậy phiền anh nhé, Chu… đàn anh.”
Ngón tay Chu Chúc Tinh đang chọn nhạc khẽ run lên, lỡ tay chỉnh âm lượng lên mức lớn nhất.
“Xin lỗi, nhấn nhầm.” Giọng anh vẫn bình tĩnh như mọi khi, nhưng Trần Việt lại để ý thấy vành tai của đối phương đỏ bừng.
Có lẽ là vì máy sưởi trong xe mở hơi cao rồi.
Ánh mắt Trần Việt lướt qua tai anh, rồi lại nhắm mắt, lắng nghe nhạc trong xe.
Là một bài ballad nhẹ nhàng.
“Một bức ảnh, nửa lời chia tay,
Ký ức bị bụi phủ kín,
Dùng nước mắt để nhớ lại em một lần nữa
Bản tình ca dang dở, lời thề bị lãng quên
…”
Giọng nữ ca sĩ mềm mại như tơ, quấn lấy tai, nhưng lại khiến lòng Trần Việt thêm trĩu nặng.
Phía trước vẫn kẹt xe nghiêm trọng. Trần Việt mở mắt, trước tiên tìm bài hát vừa rồi trên điện thoại, thêm vào danh sách phát, sau đó ngẩng đầu nhìn bóng mình phản chiếu trên cửa kính xe, không kìm được mà mở miệng hỏi: “Anh nói xem, nếu một người trong khoảnh khắc sinh tử vẫn liều mình bảo vệ một người khác, thì là vì điều gì?”
Chu Chúc Tinh liếc nhìn cậu một cái, đáp: “Chắc là vì đối phương là người rất quan trọng.”
“Quan trọng đến mức nào?”
“Người yêu hoặc người thân.”
Trần Việt quay sang nhìn anh, hai người đối mắt nhìn nhau, nhưng chẳng ai hiểu được cảm xúc trong mắt người còn lại.
Trần Việt luôn tự nhận mình không phải người đa sầu đa cảm, cũng không thích vòng vo. Những sai lầm từng mắc phải ở kiếp trước, cậu sẽ không lặp lại trong kiếp này.
Cho nên, có một chuyện cậu nhất định phải làm rõ.
“Anh có người mình thích chưa?” Cậu nhìn chằm chằm vào Chu Chúc Tinh, không muốn bỏ sót bất kỳ biểu cảm nào trên mặt đối phương.
“……”
“Bíp—” Tiếng còi xe vang lên từ phía sau, cả hai lúc này mới nhận ra xe phía trước đã đi xa một đoạn.
Chu Chúc Tinh dời ánh mắt, nổ máy tiếp tục lái. Trong vùng cậu không thể nhìn thấy, những ngón tay anh siết chặt vô lăng hơn bình thường.
Ngay khi Trần Việt tưởng rằng Chu Chúc Tinh sẽ không trả lời, thì anh lại mở miệng: “Trong hôn nhân, điều quan trọng thứ hai là sự chung thủy. Tôi sẽ không có bất kỳ vướng mắc tình cảm nào với người thứ hai ngoài em.”
“Không có ánh trăng sáng gì đó?”
“…Không có.”
Khi Chu Chúc Tinh nói câu đó, gương mặt nghiêm túc đến lạ. Trần Việt nghiêng đầu, ngắm gương mặt góc cạnh điển trai ấy, cảm thấy không chỉ tai đối phương đang đỏ lên mà cả mặt cũng đỏ.
Cậu khẽ nhướn mày, khóe môi vô thức cong lên thành nụ cười, khẽ “ồ” một tiếng.
Tâm trạng cũng tốt hơn chút rồi.
“Aiz, vậy điều quan trọng nhất trong hôn nhân là gì?”
Câu hỏi đó, Chu Chúc Tinh không trả lời.
Hết chương 04