Chương 05
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chu Chúc Tinh đưa Trần Việt về đến cổng khu chung cư, sau khi chào tạm biệt đơn giản, Trần Việt quay người đi vào trong. Nhưng chưa đi được mấy bước, Chu Chúc Tinh đã thấy cậu vòng lại, chạy chậm về phía xe.
Trần Việt dừng lại bên cửa xe, còn chưa kịp gõ cửa kính, Chu Chúc Tinh đã nhanh tay hạ kính xe xuống trước. Một đôi mắt trong veo sáng ngời lập tức lọt thẳng vào mắt anh.
“…Có chuyện gì sao?” Giọng Chu Chúc Tinh mang theo chút gượng gạo.
Trần Việt cười cười, lấy điện thoại trong túi ra, giơ lên trước mặt anh: “Chúng ta còn chưa kết bạn WeChat mà.”
Hai người đã đi đăng ký kết hôn rồi mà đến cả WeChat cũng chưa kết bạn, nghe sao cũng thấy quá kỳ cục.
Được Trần Việt nhắc nhở như thế, Chu Chúc Tinh liền lấy điện thoại ra, định đưa mã QR của mình, nhưng Trần Việt đã nhanh tay hơn: “Anh quét mã của tôi đi.”
Chu Chúc Tinh gật đầu, quét mã QR của cậu, “tít” một tiếng, ngón tay hơi run nhẹ. Anh gõ dòng chữ “Tôi là Chu Chúc Tinh”, rồi gửi yêu cầu kết bạn.
Trần Việt vừa nhận được đã đồng ý ngay, còn nói một câu: “Có gì thì nhắn qua WeChat nhé.” Rồi quay người định rời đi.
Chưa kịp bước đi thì bị đối phương gọi lại. Trần Việt dừng bước, quay đầu nhìn thấy Chu Chúc Tinh đã xuống xe, bước đến gần cậu, vươn tay chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ.
Lúc nãy bị Tưởng Tùng Tầm kéo ra cửa quán bar hơi vội, khăn của Trần Việt chỉ được quàng đại cho có. Về mặt thẩm mỹ thì chẳng vấn đề gì, dù sao với gương mặt của Trần Việt, có mặc rách rưới thì vẫn đẹp, nhưng quàng như thế thì dễ bị lạnh cổ. Chu Chúc Tinh không muốn cậu bị cảm lạnh.
Hai người cao gần bằng nhau, Trần Việt chỉ nhỉnh hơn Chu Chúc Tinh một hai centimet.
Từ góc độ này, Trần Việt có thể thấy sống mũi cao thẳng của đối phương, tóc được vuốt ngược ra sau bằng keo, lộ ra vầng trán đầy đặn. Nhìn xuống là đôi môi mím chặt cùng vành tai đã ửng đỏ.
Tai Chu Chúc Tinh ở kiếp trước cũng hay đỏ thế này sao?
Hình như Trần Việt rất hiếm khi quan sát kỹ anh như vậy.
Kiếp trước, thời gian hai người ở cạnh nhau gần như đếm được trên đầu ngón tay. Thêm vào đó, gương mặt lạnh như băng của Chu Chúc Tinh khiến Trần Việt không mấy dám nhìn thẳng. Nhưng phải thừa nhận, trong lòng Trần Việt chấm gương mặt của Chu Chúc Tinh phải được 95 điểm, còn 5 điểm bị trừ là vì biểu cảm quá đơ.
Nếu gương mặt của Trần Việt là kiểu mỹ nhân cổ điển Trung Quốc thì Chu Chúc Tinh lại là tiêu chuẩn nam thần Trung Quốc, chỉ một từ thôi: Đẹp trai.
Thật ra Trần Việt vẫn hay thắc mắc, cái tên Chu Chúc Tinh nghe dễ thương vậy, sao người thật lại có kiểu người sống chớ lại gần thế này?
Trần Việt đang mải ngắm khuôn mặt Chu Chúc Tinh suy nghĩ rất nghiêm túc. Trong khi đó, Chu Chúc Tinh đang bị nhìn chằm chằm thì không dám ngẩng lên đối diện, cố tình làm chậm động tác chỉnh khăn, trong đầu thì rối bời: Sao Tiểu Nguyệt lại nhìn chằm chằm mỉnh như vậy? Mình có làm quá không? Nhưng mà chúng mình kết hôn rồi mà, chồng chỉnh khăn cho chồng cũng đâu có gì quá đáng đâu?
Lo lắng rằng nếu kéo dài lâu quá sẽ bị đối phương phát hiện tâm tư, sau khi chỉnh khăn xong, Chu Chúc Tinh lập tức lùi lại một bước, ngẩng lên nhìn vào mắt Trần Việt, nói: “Xong rồi.”
Trần Việt cũng hoàn hồn lại, cúi đầu nhìn chiếc khăn được chỉnh ngay ngắn, khẽ dụi cằm vào đó hai cái, rồi nheo mắt, mỉm cười: “Cảm ơn nhé, đàn anh Chu. Còn gì nữa không? Không thì tôi đi đây.”
Chu Chúc Tinh mím môi, lắc đầu, cố nén lại tất cả cảm xúc chỉ để thốt ra một câu: “Đi đường cẩn thận, nhớ giữ ấm.”
Trần Việt gật đầu: “Tôi biết rồi. Anh cũng lái xe chậm thôi nhé. Tạm biệt.”
Nói rồi cậu đút tay vào túi, đi về nhà.
Khi đến khúc rẽ, Trần Việt quay đầu lại nhìn, chiếc xe vẫn còn đậu ở chỗ cũ.
Cậu thu lại ánh mắt, nhưng khóe môi lại không kìm được mà cong lên.
Ngày đầu tiên sống lại, ngày đầu tiên kết hôn với Chu Chúc Tinh. Có vẻ đã tốt hơn kiếp trước rất nhiều.
Mang theo tâm trạng vui mừng, Trần Việt quay trở về căn hộ ba năm trước của mình. Sau khi đăng ký kết hôn với Chu Chúc Tinh, cậu đã nhanh chóng dọn về sống chung với anh.
Hai người vừa mới sống chung không bao lâu, có một cuối tuần mẹ Trần muốn lén đến thăm con trai, nhưng lại phát hiện ở nhà con trai có người, không nhịn được tò mò, chuyện hai người đã kết hôn vì thế mà bị lộ.
Nghĩ đến chuyện đó, Trần Việt cắn môi một cái. Ở kiếp này, cậu phải giành thế chủ động, phải nói cho ba mẹ biết chuyện kết hôn trước khi họ phát hiện ra.
Chỉ có điều… như vậy thì cậu sẽ không biết rốt cuộc hôm đó Chu Chúc Tinh đã nói gì với ba mẹ.
Quả là một vấn đề nan giải. Trần Việt thở dài, đẩy cửa bước vào nhà.
Vừa mở cửa, một tiếng “meo” liền thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.
Cậu vừa bật đèn, vừa nhìn về nơi phát ra tiếng động, một cục lông màu cam cuộn tròn dưới chân cậu, ngước đôi mắt tròn xoe nhìn lên.
Nụ cười trên mặt Trần Việt không thể nào kìm lại. Cậu ngồi xuống, bế cục bông nhỏ kia lên, vừa v**t v* lớp lông mềm mại vừa cọ cọ mũi vào nó: “Trần Phạn Phạn của ba, sao con lại nhỏ thế này?”
“Để ba nhìn kỹ coi nào, lâu lắm rồi mới thấy con bé tí thế này.” Trần Việt nâng chú mèo cam nhỏ xíu lên, ngắm nghía bảo bối trong tay.
Nhìn cục bông cam nhỏ, cậu không khỏi cảm thán, năm tháng đúng là con dao giết heo. Ba năm trước cục cưng nhà mình bé xíu thế này.
Rốt cuộc là đã ăn cái gì mà ba năm sau lại to như cái xe tải thế chứ?
Trần Việt thật sự không hiểu nổi.
Rõ ràng kiếp trước mình cũng đâu cho Trần Phạn Phạn ăn nhiều, sao cuối cùng lại mập thành ra như vậy.
“Đúng là cái tên vận vào người, hồi đó nghĩ gì mà lại đặt tên con là Phạn Phạn chứ?” Trần Việt nghe nó cứ meo meo không ngừng, biết ngay là lại đói rồi, bèn bế nó đi tìm thức ăn cho mèo, đổ một ít vào chiếc bát nhỏ của nó, rồi đặt Phạn Phạn xuống, lấy ít nước để cạnh bát đồ ăn.
Nhìn Phạn Phạn đang ăn như hổ đói, lòng Trần Việt cũng mềm xuống đôi chút.
Phạn Phạn là một con mèo hoang, một bé mèo con từng bị bỏ rơi. Trần Việt lần đầu tiên gặp con mèo cam nhỏ này là vào một ngày mưa bão, khi ấy cậu nghe thấy tiếng kêu yếu ớt như tiếng trẻ sơ sinh, đi tìm khắp nơi mới phát hiện nó đang run rẩy nằm dưới một đống thùng giấy rách, toàn thân ướt sũng, dơ bẩn, chỉ còn thoi thóp.
Cậu vốn định gọi xe đưa nó đến bệnh viện, nhưng trời mưa quá to, không có tài xế nào chịu nhận đơn.
Mưa càng lúc càng lớn, một cây dù không chống nổi cơn mưa như trút, Trần Việt bị ướt hết người, ống quần ướt đến mức có thể vắt ra nước.
Chiếc dù cũng không trụ được, bị gió lớn quật gãy cả khung.
Ngay lúc Trần Việt đang hoàn toàn tuyệt vọng, một chiếc xe màu trắng dừng lại trước mặt cậu, cửa kính xe hạ xuống, hiện ra gương mặt phong lưu đa tình của một chàng trai: “Bạn học, có muốn đi nhờ xe không?”
Trần Việt siết chặt chiếc dù trong tay, theo phản xạ ôm chặt chú mèo cam trong lòng.
Thấy cậu có vẻ cảnh giác, người kia cũng không giận: “Tôi không phải người xấu, tôi cũng tốt nghiệp ở trường này, vừa đi xử lý xong việc với mấy anh em, thấy cậu đứng một mình ở đây. Nếu không tin, cậu có thể xem chứng minh thư của tôi, tôi tên là Tưởng Hữu Chi.”
Suy nghĩ hai giây, Trần Việt khẽ nói lời cảm ơn rồi mở cửa xe: “Vậy làm phiền anh, tôi muốn đến bệnh viện thú y gần nhất.”
Đóng cửa xe lại, lúc ấy Trần Việt mới phát hiện trong xe còn có một người ngồi ở ghế phụ. Trong xe không bật đèn, thỉnh thoảng có ánh đèn xe bên ngoài rọi vào. Trần Việt nhìn thấy gương mặt nghiêng của người kia trong bóng tối lúc sáng lúc mờ, lại không kìm được liếc mấy lần vào sống mũi cao thẳng của đối phương.
Hết chương 05