Chương 06
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Khuôn mặt nghiêng của đối phương trong ánh sáng đan xen, hiện rõ những đường nét như tượng điêu khắc. Trần Việt không kìm được mà nhìn thêm hai lần, cảm thấy có chút quen mắt. Cậu không nghĩ nhiều, thu lại ánh nhìn, cúi đầu nhìn chú mèo cam ướt sũng trong lòng.
Quan sát cẩn thận chú mèo cam nhỏ vẫn còn chút sự sống, Trần Việt thở phào nhẹ nhõm. Vừa ngẩng đầu lên thì thấy một đôi tay — Trên tay là một chiếc khăn lông đã được gấp gọn.
Cậu ngước mắt lên nhìn, người ngồi ghế phụ giơ tay ra, nhưng không quay đầu lại. Trần Việt chỉ thấy nửa khuôn mặt nghiêng của người đó, rồi nghe anh ta bình thản nói: “Lau một chút đi.”
Trần Việt nhận lấy chiếc khăn, đầu ngón tay vô tình chạm phải làn da của đối phương, làn da bị chạm nhẹ như hơi run lên. Cậu không chú ý đến chi tiết đó, chỉ cười mỉm rồi nói cảm ơn.
Người tốt bụng đang lái xe thấy cảnh đó thì “ái” lên một tiếng. Trần Việt hình như còn nghe thấy một tiếng cười khẽ, nhưng nhanh chóng bị tiếng ho che lấp đi.
Xe chạy rất êm, chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện thú y.
Khi xe dừng hẳn, Trần Việt nói một tiếng cảm ơn rồi định mở cửa bước xuống. Tay vừa chạm vào tay nắm cửa thì bị gọi lại. Chỉ thấy người ngồi ở ghế phụ lấy ra một vật gì đó, sau đó quay đầu nhìn cậu, đưa tay ra: “Cầm lấy.”
—Là một cây dù.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Việt nhìn rõ mặt người kia.
Cậu nhận lấy dù, cười nhẹ, nói: “Cảm ơn anh, đàn anh Chu.”
Nhận dù xong, Trần Việt lập tức bung dù rồi vội vã bước vào bệnh viện thú y. Bác sĩ nói mèo cam không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là quá nhỏ, cơ thể còn yếu, cần ở lại theo dõi hai ngày.
Viên đá đè nặng trong lòng Trần Việt rốt cuộc cũng được dỡ xuống. Cậu thông báo với bác sĩ rằng sẽ quay lại đón mèo sau hai ngày.
Sau khi để lại thông tin liên lạc, Trần Việt cầm dù rời khỏi bệnh viện thú y.
Đi được vài bước, cậu liền dừng lại. Chiếc xe kia vẫn còn đậu ở đó, bên cạnh còn có một người đang cầm dù, đứng nhìn về phía cậu.
Là đang đợi mình sao?
Khi câu hỏi ấy còn chưa kịp được xác nhận, người đó đã bước vài bước về phía cậu, vẻ mặt vẫn không biểu lộ gì: “Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh, khẽ nói một tiếng cảm ơn.
Cậu đi theo sau Chu Chúc Tinh lên xe, cũng không nhìn thấy rõ biểu cảm của chủ xe.
Người lái xe khá hoạt bát, sau khi hỏi địa chỉ nhà của Trần Việt liền bắt đầu hỏi về tình hình của chú mèo cam, rồi tiện thể hỏi luôn về tổ tông mười tám đời của Trần Việt.
Có lẽ cảm thấy mình hỏi hơi nhiều, anh ta lại chuyển sang kể chuyện tán gẫu.
Qua cuộc trò chuyện, Trần Việt biết được người đó học cùng khóa với Chu Chúc Tinh, năm ba thì đi du học trao đổi ở nước ngoài.
Trần Việt nghĩ người đàn anh này chắc chắn sẽ rất hợp nói chuyện với Tưởng Tùng Tầm, hai người đều họ “Jiang*”, đúng là có duyên thật, thậm chí cậu còn thấy người này còn nói nhiều hơn cả Tưởng Tùng Tầm.
(*Giang và Tưởng đều có pinyin là Jiang. Chỉ khác là phát âm khác thôi. Giang thì phát âm thanh 1 Jiāng. Còn Tưởng thì phát âm thanh 2 Jiǎng )
Hai ngày sau, Trần Việt đến bệnh viện thú y đón mèo cam, bác sĩ nói hai ngày qua có người tốt đến thăm nó — Là hai người đàn ông, cao ráo, đẹp trai.
Trần Việt nhìn chú mèo cam nhỏ trong túi thú cưng, không nhịn được nghĩ, đàn anh Chu nhìn mặt có vẻ lạnh lùng, nhưng vẫn là một người rất tốt bụng.
Sau đó cậu đem mèo cam về nhà, bắt đầu nuôi nó như con trai. Khi đó Phạn Phạn còn gầy gò nhỏ bé, Trần Việt luôn sợ nó đói chết, nên đặt tên là “Phạn Phạn”, mong rằng chú mèo con này có thể ăn no mỗi ngày.
Sự thật chứng minh, cái tên này đúng là rất hợp.
Nghĩ đến chuyện cũ, Trần Việt không kìm được mà mỉm cười.
Nhìn Phạn Phạn đang cúi đầu ăn cơm, cậu lấy điện thoại mở WeChat, nhấn vào danh thiếp của người liên hệ gần nhất.
Ảnh đại diện WeChat của Chu Chúc Tinh là một bức ảnh bầu trời đầy sao vào ban đêm. Bức ảnh này đã được dùng rất lâu, Trần Việt nhớ rõ, từ lúc quen biết nhau đến giờ, Chu Chúc Tinh chưa từng đổi ảnh đại diện.
Ở kiếp trước, vòng bạn bè của Chu Chúc Tinh rất đơn giản, ngoài công việc thì chỉ có mấy tấm ảnh bầu trời đêm.
Còn vòng bạn bè của Chu Chúc Tinh ba năm trước thì sao? Trần Việt đã quên rồi, cậu nhấn mở trang cá nhân đối phương, khi nhìn thấy nội dung thì không nhịn được nhướng mày.
So với Chu Chúc Tinh ba năm sau, Chu Chúc Tinh ba năm trước có hương vị người sống hơn nhiều, thỉnh thoảng lại đăng một dòng trạng thái.
Dòng trạng thái mới nhất là một tấm ảnh, là ảnh giấy đăng ký kết hôn của anh và Trần Việt.
Trần Việt nhìn chằm chằm dòng trạng thái đó vài giây, ấn thích rồi bình luận: “Sau này mong được anh quan tâm nhiều nhé [bắt tay][bắt tay]”
Bình luận xong, cậu lại quay một đoạn video Phạn Phạn đang ăn cơm, rồi gửi cho đối phương:
Y: [Video]
Y: Anh còn nhớ chú mèo cam này không?
Y: Giờ nó lớn thế này rồi đó.
Y: Tôi có thể mang nó đến nhà anh ở không? Nó rất ngoan.
Ở kiếp trước, Trần Việt từng mang Phạn Phạn đến nhà Chu Chúc Tinh, đối phương không có ý kiến gì.
Chỉ là ở kiếp này, mọi chuyện mới bắt đầu, Trần Việt cảm thấy vẫn nên hỏi một câu, mặc dù cậu đã biết trước câu trả lời.
Không lâu sau, đối phương gửi tin nhắn tới.
Z: Được.
Nhìn biệt danh đối phương cứ mãi hiển thị “Đối phương đang nhập…”, Trần Việt chạm nhẹ lên đầu Phạn Phạn, chăm chú nhìn màn hình, muốn xem Chu Chúc Tinh định nhắn gì.
Chỉ là nhìn hơn mười giây, màn hình vẫn hiển thị “Đối phương đang nhập…”, Trần Việt cảm thấy mắt mình sắp mỏi đến nơi.
Đúng lúc cậu vừa vuốt Phạn Phạn vừa kiên nhẫn đợi thì tin nhắn của Chu Chúc Tinh đến:
Z: Em đặt tên cho nó chưa?
Suy nghĩ lâu như vậy mà chỉ gõ ra mỗi câu này à? Trần Việt hơi muốn bật cười, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời:
Y: Tên đầy đủ là Trần Phạn Phạn, cứ gọi nó là Phạn Phạn là được.
Y: Sau này anh chính là người ba thứ hai của Phạn Phạn đó.
Vừa gửi câu đó xong, Trần Việt liền có chút hối hận, hình như hơi đường đột. Cậu định thu hồi tin nhắn, nhưng lại sợ làm vậy càng khiến đối phương để ý, nên vội gửi thêm hai tin khác để che giấu:
Y: Anh về nhà chưa?
Y: [biểu cảm Anime]
Lần này đối phương trả lời rất nhanh. Trần Việt liếc mắt nhìn, sau đó lặng lẽ cất điện thoại, xoa đầu Phạn Phạn, rồi mở ứng dụng đặt đồ ăn để gọi bữa tối.
Z: Ừ, nó là con của chúng ta.
Z: Chưa về.
Z: Về tới nhà sẽ báo em.
Y: Được.
Ngày đầu tiên sống lại, Trần Việt cảm thấy tâm trạng vô cùng tốt.
Sau bữa tối, cậu chạy vào thư phòng, lục tìm một cuốn sổ mới, quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ ghi chép lại từng ngày sau khi sống lại.
Viết xong nhật ký ngày hôm nay, Trần Việt ngồi trên ghế xoay, ngẩn người suy nghĩ một lát, rồi đứng dậy vào phòng ngủ để bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đã quyết định chuyển đến nhà Chu Chúc Tinh sống thì phải tranh thủ chuẩn bị sớm. Căn nhà kia cậu từng sống suốt ba năm, nay đột nhiên quay lại sống trong căn nhà cũ ba năm trước, Trần Việt vẫn thấy hơi không quen.
Mới dọn được giữa chừng, cậu đã bắt đầu cảm thấy mệt.
Cậu hiểu rất rõ rằng đạo lý một bữa cơm không thể béo lên, mọi thứ cần từ từ. Thế là cậu thả tay xuống, chạy vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ.
Tắm xong, cậu lại ôm Phạn Phạn v**t v* một hồi, rồi leo lên giường, chui vào chăn xem tin nhắn.
Sau khi tốt nghiệp năm tư, Trần Việt đã mở một tài khoản cá nhân trên mạng. Cậu thích nhiếp ảnh, tự học kỹ năng chụp và chỉnh ảnh, thỉnh thoảng còn được mời làm người mẫu.
Những năm gần đây internet phát triển mạnh, hai ba năm nữa sẽ dần bão hòa. Khởi tạo tài khoản vào lúc này là một lựa chọn rất hợp lý. Trần Việt nghĩ ngợi một lúc, rồi tạo thêm một tài khoản video ngắn.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu đặt tên cho tài khoản: “Ba lớn của Phạn Phạn.”
Như vậy, cậu liền có hai tài khoản, một cái dùng để hẹn chụp ảnh, còn cái kia để làm gì thì sau này tính tiếp, trước mắt cứ đăng ký trước đã, chắc chắn không thiệt.
Thật ra Trần Việt chỉ muốn làm một con cá mặn* mà thôi. Cậu vốn không có chí hướng gì lớn lao, cũng chẳng có đam mê đặc biệt hay động lực rõ ràng. Yêu cầu duy nhất của cậu với cuộc sống chỉ là ăn no, mặc ấm là đủ rồi.
(*Cá mặn: Chỉ người lười biếng, không có chí tiến thủ)
Còn chuyện làm nội dung trên internet có thành công hay không, tất cả đều phải dựa vào may mắn, Trần Việt cũng không quá cưỡng cầu.
Dù sao thì, chỉ riêng thu nhập từ quán bar cũng đã đủ cho cậu sống rồi.
Chỉ là… những điều kiếp trước chưa từng thử, kiếp này cậu muốn thử một lần.
Hết chương 06