Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 7

Chương 07

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Đêm hôm trước, sau khi xử lý xong mấy việc liên quan đến công việc, Trần Việt đã lên giường ngủ sớm.

Sáng hôm sau, cậu ngủ thẳng đến khi tự tỉnh. Vốn định ngủ nướng thêm một lúc, nhưng dù nhắm mắt thế nào cũng không buồn ngủ nữa, trong đầu lại bất chợt nghĩ đến đoạn trò chuyện tối qua với Chu Chúc Tinh.

Trần Việt vươn vai một cái trong chăn, cầm lấy điện thoại, dụi mắt rồi mở WeChat ra xem tin nhắn. Chu Chúc Tinh đã nhắn thêm ba tin sau khi cậu ngủ.

Trần Việt nhìn con số 3 màu đỏ phía trên ảnh đại diện, chớp chớp mắt, nhấn vào xem.

Z: Xin lỗi, vừa tắm xong.

Z: Không cần dọn đồ vội, lúc nào cũng được.

Có lẽ thấy Trần Việt không trả lời, đối phương lại nhắn thêm một tin sau mười mấy phút:

Z: Ngủ ngon.

Nhìn ba dòng tin nhắn ấy, khóe môi Trần Việt hơi cong lên, bắt đầu gõ trả lời:

Y: Tối qua tôi ngủ quên mất, không thấy tin nhắn của anh.

Y: Vừa mới tỉnh.

Y: Anh ăn sáng chưa?

Gửi tin xong cho Chu Chúc Tinh, Trần Việt lại mở khung chat với Tưởng Tùng Tầm.

Tối qua cậu từng hỏi Tưởng Tùng Tầm vì sao trên tường tỏ tình lại nói Chu Chúc Tinh kiêu ngạo, xa cách, vậy mà đối phương nửa ngày không thèm trả lời. Mãi sau mới gửi một đoạn video, rồi vài tiếng sau lại đăng lên vòng bạn bè video biểu diễn của ban nhạc Sunbird, kèm dòng chữ: Sảng khoái!

Khi Trần Việt đã say giấc từ lâu, Tưởng Tùng Tầm cuối cùng mới chịu nhắn lại câu trả lời:

Tưởng: Hình như đúng là có chuyện như vậy, năm ngoái anh ta đến trường mình tổ chức buổi tọa đàm, ở khoa Kinh tế có một đàn em, hoàn cảnh gia đình không được khá giả cho lắm. Đàn em đó được phân công lên tặng hoa cho tiểu Chu tổng, kết quả là tiểu Chu tổng chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái, rồi rời khỏi sân khấu luôn. Chuyện đó diễn ra ở nửa sau buổi tọa đàm, lúc đó cậu vội ghi hình nên nghe được nửa chừng là đi rồi, anh cũng không có mặt, chỉ là nghe những người ở đó kể lại, rất nhiều người đều nhìn thấy.

Tưởng: Đàn em đó còn khóc nữa.

Tưởng: Vì cậu ta trông cũng khá được, chiếm được cảm tình của không ít bạn nữ, có vài bạn nữ không chịu nổi liền lên tường tỏ tình để mắng tiểu Chu tổng. Dù tiểu Chu tổng đã tốt nghiệp rồi, nhưng vẫn có rất nhiều fan, hai nhóm người liền cãi nhau to dưới phần bình luận ở tường tỏ tình.

Tưởng: Cũng chẳng biết đàn em đó đã đắc tội gì với tiểu Chu tổng nữa.

Sau khi đọc xong mấy đoạn tin nhắn mà Tưởng Tùng Tầm gửi đến, Trần Việt khẽ nhíu mày, dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó. Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của đối phương một lúc, Trần Việt bắt đầu gõ chữ để trả lời.

Y: Người đó có phải tên là Lương Nhu không?

Vừa nhắn xong cho Tưởng Tùng Tầm, tin nhắn của Chu Chúc Tinh cũng tới.

Z: Ừm, không sao, vừa ăn xong. Em thì sao?

Nhìn đoạn hồi âm ngắn gọn của đối phương, Trần Việt bật cười nhẹ, dường như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nghiêm túc bên kia màn hình của Chu Chúc Tinh.

Kiếp trước, khi mới bắt đầu nhắn tin với Chu Chúc Tinh, Trần Việt từng thấy không quen, thậm chí còn tự nghi ngờ bản thân — Phải chăng do mình nói nhiều quá nên bị người ta ghét?

Sau này tiếp xúc nhiều hơn, Trần Việt mới hiểu, thì ra trên đời thực sự có kiểu người nhắn tin như người máy.

Nghĩ đến Chu Chúc Tinh của kiếp trước, Trần Việt lại thấy hơi hối hận. Khi đó vì một số chuyện mà cậu không thể dẹp bỏ sĩ diện, dẫn đến mối quan hệ của hai người ngày càng lạnh nhạt.

Cậu từng nghĩ Chu Chúc Tinh chắc là ghét mình lắm. Nhưng đến lúc nguy hiểm nhất, người đó lại dùng chính sinh mệnh của mình để che chở cho cậu.

Trần Việt khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn trần nhà, ánh mắt mơ màng. Cậu không phải kiểu người ảo tưởng về tình cảm, từ nhỏ đến lớn thư tình và lời tỏ tình nhận được không ít, nên cậu nghĩ mình khá nhạy bén với chuyện yêu đương.

Nhưng đối với Chu Chúc Tinh, bản năng ấy lại dường như vô hiệu. Trần Việt không thể xác định được Chu Chúc Tinh rốt cuộc có cảm giác gì với mình, cũng không biết trong lòng đối phương có ánh trăng sáng nào hay không.

Nhưng vào khoảnh khắc Chu Chúc Tinh liều chết bảo vệ cậu, gọi cậu là Tiểu Nguyệt, Trần Việt đã thực sự cảm nhận được tình cảm sâu kín kia, một tình yêu âm thầm nấp trong bóng tối, chỉ chực trào ra.

Từ khoảnh khắc biết mình sống lại, Trần Việt đã âm thầm hạ quyết tâm, kiếp này, nhất định phải sống tử tế với Chu Chúc Tinh. Dù không thể làm chồng chồng, thì làm bạn cũng được.

Cậu xoa xoa khuôn mặt, hoàn hồn lại, từ trên giường ngồi dậy. Tưởng Tùng Tầm vẫn chưa trả lời, nhưng Trần Việt cũng không vội, đối phương thường ngủ tới chiều mới dậy.

Sau khi rửa mặt xong, Trần Việt lại đi thêm thức ăn và nước uống cho Trần Phạn Phạn. Nhìn chú mèo nhỏ trước mắt so với ba năm sau thì như nhỏ hơn năm vòng, trái tim người cha già của Trần Việt không khỏi tràn đầy cảm xúc. Cậu ôm mèo lên hôn lấy hôn để.

Vuốt mèo xong, Trần Việt cảm thấy tinh thần sảng khoái, liền chạy vào bếp làm một chiếc sandwich đơn giản — Nướng lát bánh mì, chiên một quả trứng, lại chiên hai miếng thịt xông khói, rưới thêm chút tương cà, vậy là xong một bữa sáng nhanh gọn.

Làm xong sandwich, cậu mang ly sữa đã hâm nóng ra bàn ăn, từ tốn ngồi xuống dùng bữa.

Ăn sáng xong, Trần Việt tiếp tục dọn nốt đống quần áo dở dang từ hôm qua.

Trần Việt có gương mặt ưa nhìn, vóc dáng cũng rất chuẩn. Cậu thường xuyên đến phòng gym, nhưng không luyện để cơ thể đô lên, mà chỉ chú trọng rèn các đường nét cơ bắp sao cho thật đẹp.

Các nhiếp ảnh gia từng hợp tác với cậu đều hài lòng tuyệt đối. Gương mặt Trần Việt không có góc chết, thân hình thì chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Ngoài ra, cậu còn có gu thẩm mỹ tốt, ăn mặc luôn chỉn chu, phong cách đa dạng, không bó buộc vào đen trắng xám, từ sắc màu trầm đến rực rỡ đều có thể cân được.

Tưởng Tùng Tầm từng nhận xét rằng Trần Việt chính là cái móc áo biết đi, kiểu gì, màu gì cũng mặc đẹp.

Nhưng việc quá chú trọng đến hình ảnh cũng mang lại không ít phiền toái. Ví dụ như lúc này, khi gần xếp xong quần áo, Trần Việt bỗng nhớ ra trong nhà còn một phòng thay đồ chứa đầy quần áo, giày dép và mũ, cậu lập tức rơi vào trầm mặc.

Căn nhà này là mẹ Trần mua cho cậu từ năm hai đại học, gần trường học, để tiện cho những hôm chụp hình muộn có thể qua ở tạm.

Nhà không lớn, nhưng sống một mình thì vừa đủ. Ban đầu mẹ cậu định mua căn rộng hơn nhưng Trần Việt từ chối ngay. Cậu không thích cảm giác trống trải khi sống một mình trong nhà quá to nên đã chọn một căn hộ nhỏ với thiết kế tốt.

Phòng khách thông với phòng ăn, ngoài phòng ngủ và thư phòng thì còn một phòng ngủ phụ, được cậu cải tạo thành phòng thay đồ. Vì vậy, Trần Việt không hay mời bạn bè tới ở lại, trong nhà chỉ có một chiếc giường lớn, không đủ chỗ cho người thứ hai.

Thỉnh thoảng Tưởng Tùng Tầm đến chơi, tiện thể ngủ lại. Hai người đàn ông ngủ chung một giường thì cũng không sao, nhưng Trần Việt vốn không quen chia giường với người khác nên đã mua một chiếc giường gấp, mỗi lần Tưởng Tùng Tầm đến thì dùng tạm cái đó.

Tưởng Tùng Tầm không kén chọn, chỉ cần có chỗ là ngả lưng là ngủ ngay được, điều này khiến Trần Việt rất ghen tỵ.

Dọn xong đống đồ trong phòng ngủ, nhìn chiếc túi hành lý đã đầy ắp, Trần Việt bắt đầu thấy hối hận vì đã mua nhiều quần áo như vậy. Cậu cầm điện thoại lên, do dự vài giây rồi vẫn nhắn cho Chu Chúc Tinh:

Y: Đồ của tôi hơi nhiều, chắc phải phiền anh qua đón vài chuyến nữa rồi.

Kiếp trước vì sợ làm phiền Chu Chúc Tinh, Trần Việt để lại cả đống quần áo ở căn nhà này. Kết quả là thời gian trôi qua, cậu để quên luôn, có cái bạc màu, có cái biến dạng, cuối cùng không mặc được nữa.

Kiếp này, Trần Việt quyết định làm phiền Chu Chúc Tinh một lần, sau đó đem quần áo bán lên chợ đồ cũ trên mạng.

Nhưng nghĩ lại, nếu đã định bán đồ cũ, vậy còn đem qua nhà Chu Chúc Tinh làm gì?

Càng nghĩ càng thấy có lý, Trần Việt đang định thu hồi tin nhắn thì nhìn thấy hồi âm của đối phương:

Z: Được. Nhà tôi có một phòng thay đồ lớn, em có thể để ở đó.

Hết chương 07

Bình Luận (0)
Comment