Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 8

Chương 08

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Phòng thay đồ lớn?

Trần Việt đang định đánh chữ thì sững lại. Căn nhà đó cậu đã sống suốt ba năm, sao chưa từng thấy có cái gọi là phòng thay đồ lớn? Ngoại trừ… căn phòng mà từ đầu đến cuối vẫn luôn khóa kín, chưa từng được mở ra.

Cậu cẩn thận hồi tưởng lại, kiếp trước Chu Chúc Tinh từng tự lái xe đến đón cậu, tiện thể giúp cậu mang hành lý. Khi đó cậu vẫn còn dè dặt, số hành lý cũng ít hơn hiện tại rất nhiều.

Lúc thấy đống hành lý ấy, Chu Chúc Tinh còn hỏi cậu tới ba lần “chỉ có từng này thôi à?”. Trần Việt lúc đó chỉ gật đầu, còn nhấn mạnh: “Ừm, chỉ có vậy thôi.”

Giờ nghĩ lại, hình như khi ấy trên mặt Chu Chúc Tinh có chút thất vọng. Không biết là ảo giác của cậu, hay là thật.

Căn phòng bị khóa kia, cho đến tận lúc chết, Trần Việt cũng chưa từng biết bên trong chứa cái gì. Cậu từng tò mò hỏi Chu Chúc Tinh, nhưng đối phương chỉ luôn trả lời duy nhất một câu —  Phòng chứa đồ, chưa sửa xong.

Người thông minh như Trần Việt sao có thể tin mấy lời lấy lệ đó. Chu Chúc Tinh là kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo, làm sao chịu để một căn phòng chưa sửa xong tồn tại trong nhà?

Đối với căn phòng đó, Trần Việt đã từng có vô số suy đoán.

Và giờ đây, cậu dường như vừa hé lộ được một chút sự thật.

Trần Việt mím môi, gửi lại tin nhắn: Được đó, vậy tôi sẽ gom hết đồ lại nhé.

Đến trưa, cậu nấu một tô mì gói, ngồi trước tivi vừa ăn vừa xem. Trên tivi đang chiếu một bộ phim tình cảm nội địa đầy drama. Đến đoạn nữ chính vì cứu nam chính mà bị xe đâm bay lên trời, dù kỹ xảo lố bịch đến mức buồn cười, nhưng Trần Việt lại thấy hơi buồn.

Cậu nuốt mì trong miệng xuống, nhìn cảnh nữ chính miệng đầy máu, nam chính ôm chặt lấy cô ấy, ép ra mấy giọt nước mắt rồi diễn cảnh sinh ly tử biệt.

Diễn xuất của hai nhân vật chính rất kém, nhưng Trần Việt lại không kìm được mà đồng cảm.

Cậu lại nghĩ đến Chu Chúc Tinh của khi ấy. Từ sau khi đã trải qua cái chết, Trần Việt cảm thấy cảm xúc của mình trở nên mãnh liệt lạ thường.

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó, cậu rất, rất muốn gặp Chu Chúc Tinh, dù chỉ là nghe giọng đối phương thôi cũng được.

Trần Việt cầm điện thoại lên, đầu óc còn chưa đuổi kịp hành động, tay nhấn dãy số quen thuộc rồi gọi đi.

Cho đến khi bên kia truyền đến một tiếng “Alo”, Trần Việt mới sực tỉnh, thoáng chần chừ rồi lúng túng “ừm” hai tiếng, cuối cùng mới mở miệng.

“Buổi trưa tốt lành, anh, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa.”

Trần Việt nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ rồi, không khỏi nhíu mày. Cậu nhớ rõ kiếp trước Chu Chúc Tinh từng có vấn đề về dạ dày, nên vô thức mở miệng nói: “Giờ này mà còn chưa ăn á, ăn uống không điều độ dễ sinh bệnh đấy. Anh phải đi ăn trưa ngay đi.”

Dù là đang nhắc nhở, nhưng giọng điệu của Trần Việt rơi vào tai Chu Chúc Tinh lại giống như đang làm nũng.

Chu Chúc Tinh khẽ cong khóe môi, vừa nghịch cây bút trong tay, vừa dịu giọng đáp: “Ừm, tôi biết rồi, chuẩn bị đi ăn đây. Còn em thì sao?”

Giọng nói dịu dàng đến lạ khiến cả phòng họp sững lại. Mọi người quay sang nhìn nhau, ánh mắt đều viết cùng một nội dung — Tổng giám đốc Chu mà cũng có lúc dịu dàng thế này á?!

“Tôi ăn rồi, tôi nấu mì sợi, còn nấu trứng gà nữa.” Trần Việt vừa nhìn tô mì gói trước mặt vừa gãi mũi, nói dối một chút. Dù gì vừa mới khuyên người ta ăn uống lành mạnh xong, bản thân mà đang ăn mì gói thì mất mặt quá.

Nếu là Chu Chúc Tinh của kiếp trước, từng sống chung với Trần Việt một thời gian thì chắc chắn chỉ cần nghe một câu là biết ngay cậu đang nói dối.

“Ừm. Gọi cho tôi có chuyện gì à?”

Trần Việt mở miệng, nhưng rồi lập tức khựng lại, chẳng lẽ lại nói là vì “đầu óc hỏng rồi” nên mới gọi cho anh à? Cậu chợt lóe lên một ý, nhanh chóng nói: “Tối nay cùng đến Tầm Mịch xem Sunbird biểu diễn, anh không quên chứ?”

“Không.” Chu Chúc Tinh đáp. Vì lời hẹn này, anh đã dời cuộc họp buổi tối sang buổi trưa.

“Đến lúc đó tôi qua đón em.”

“Ok.”

Vài giây sau, Trần Việt lại nói: “Tối nay chúng ta đi xe nào kín đáo chút nhé… Tôi sợ xe anh bị quẹt trầy.”

Chu Chúc Tinh hơi nhướn mày, “Được.”

“Vậy… tối gặp nhé?”

“Ừm, tối gặp.” Trong mắt Chu Chúc Tinh tràn đầy sự dịu dàng. Nhưng ngay khi cúp máy, vẻ dịu dàng ấy liền biến mất, anh ngẩng đầu nhìn đám nhân viên đang tròn mắt kinh ngạc: “Xin lỗi, người yêu tôi hơi dính người.”

Khóe môi anh khẽ nhếch lên rồi lại nhanh chóng trở lại bình thường.

“Nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục.”

**

Trần Việt lúc này vẫn còn đang đứng trước gương phân vân chọn nên mặc áo lót nào thì điện thoại của Chu Chúc Tinh đã gọi đến.

Đối phương đã đến cổng khu nhà.

Trần Việt vừa nghe máy vừa nói “chờ một chút”, tay thì vớ lấy chiếc áo bên trái mặc vào, khoác thêm áo khoác ngoài, mang giày, rồi trong một loạt khăn choàng chọn lấy cái màu đen. Đứng trước gương, cậu vội vàng quấn khăn, rồi như nhớ ra điều gì, lại tháo khăn ra, lần này chỉ khoác hờ hững lên cổ.

Cậu nhanh tay vuốt Trần Phạn Phạn một cái, để lại câu: “Ngoan ngoãn ở nhà nhé.” Rồi chạy xuống lầu.

Chạy một mạch đến cổng khu nhà, Chu Chúc Tinh đang đứng đó lặng lẽ đợi cậu. Gió nhẹ thổi bay vạt áo khoác đen của anh, tóc cũng bị gió thổi lệch sang một bên, nhưng vẫn không thể che được vẻ điển trai của anh. Trần Việt không khỏi bước chậm lại một chút.

Trần Việt luôn cảm thấy tư thế của Chu Chúc Tinh giống như một cây tùng xanh, dù là ở đâu, lưng anh lúc nào cũng thẳng tắp. Không phải kiểu gồng lên mà là dáng vẻ thẳng thắn, bẩm sinh đã như vậy.

Chu Chúc Tinh thực sự rất hợp làm người mẫu. Có những lúc Trần Việt nhìn thấy ảnh của anh trên truyền thông, đều phải thốt lên, tỷ lệ cơ thể của người này đúng là đẹp đến mức nổ tung.

Thấy Trần Việt bước đến, trên gương mặt Chu Chúc Tinh dường như thoáng hiện một nụ cười. Khi anh thấy chiếc khăn quàng hờ hững kia, lông mày liền hơi nhíu lại, dù rất khẽ nhưng Trần Việt lập tức bắt được chi tiết đó.

Cậu bước đến gần, hơi thở còn chưa đều lại hẳn: “Anh đợi lâu chưa? Sao không ngồi trong xe, bên ngoài lạnh vậy mà.”

Chu Chúc Tinh khẽ tiến lại gần nửa bước, vươn tay chỉnh lại chiếc khăn cho cậu, vừa chỉnh vừa đáp: “Không đợi lâu đâu.”

“Sợ em không tìm được xe thôi, với lại cũng không lạnh lắm.”

“Ồ…” Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh đang chăm chú chỉnh lại khăn cho mình, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

“Ra khỏi nhà vội quá, quên chỉnh khăn đàng hoàng.” Trần Việt giải thích.

Chu Chúc Tinh chỉnh khăn xong, lui lại nửa bước, ánh mắt vô tình va phải ánh mắt mang theo nụ cười của Trần Việt. Anh lập tức nghiêng mặt tránh đi, nhỏ giọng nói: “Không sao, tôi có thể chỉnh giúp em.”

“Phụt—” Trần Việt bật cười, “Anh tốt thật đó.”

Cho đến khi hai người cùng lên xe, Chu Chúc Tinh vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi dư âm của câu “anh tốt thật đó”. Anh nghĩ, Trần Việt đúng là kiểu người có thể tùy tiện trêu chọc người khác mà không cần cố gắng.

Anh vừa định khởi động xe thì Trần Việt ngồi ở ghế phụ bất chợt kêu lên: “Còn chưa thắt dây an toàn đó.”

Lúc này Chu Chúc Tinh mới nhận ra mình quên thắt dây, liền mặt không biểu cảm kéo dây cài lại, ánh mắt liếc nhanh sang bên cạnh, thấy Trần Việt đã cúi đầu dán mắt vào điện thoại, anh âm thầm thở phào rồi mới chuyên tâm lái xe.

Trần Việt sau khi nhắc nhở xong cũng không để tâm nữa, cúi đầu xem tin nhắn của Tưởng Tùng Tầm.

Tưởng: Hình như đúng là tên đó.

Tưởng: Mà sao cậu biết vậy?

Tưởng: Cậu đâu phải kiểu người quan tâm mấy chuyện bát quái này?

Tưởng: À đúng rồi, đừng quên tối nay đi xem diễn đấy, nhớ dắt cả tiểu Chu tổng của cậu theo đó!

Trần Việt gõ vài chữ rồi gửi lại:

Y: Đang trên đường đến rồi.

Gửi xong, ánh mắt cậu dừng lại trên hai chữ “Lương Nhu” trên màn hình, khẽ ngẩn người.

Cậu biết người đó —  Là “em trai” của Chu Chúc Tinh, con riêng của nhà họ Chu.

Trần Việt ngừng lại một chút, cắn môi một cái, rồi gõ thêm một tin nhắn nữa:

Y: Những gì trên tường tỏ tình đều là bịa đặt, Chu Chúc t*nh h**n toàn không sai.

Y: Tôi phải báo cáo vụ này.

Y: Chuyển danh thiếp của tường tỏ tình cho tôi.

Tin nhắn gửi đi chưa được mấy giây, Tưởng Tùng Tầm đã gửi lại một đoạn ghi âm.

Trần Việt vốn định dùng tính năng chuyển giọng nói thành văn bản, nhưng lỡ tay bấm nhầm vào nút phát, mà âm lượng lại đang mở to nhất.

Thế là giọng nói lớn tiếng của Tưởng Tùng Tầm vang vọng khắp xe:

“Trời đất ơi, A Việt, cây vạn tuế ngàn năm cuối cùng cũng nở hoa rồi hả?! Mới nhận giấy kết hôn có hai ngày mà đã bênh người yêu đến thế cơ á?!”

Hết chương 08

Bình Luận (0)
Comment