Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 9

Chương 09

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trong lúc nhất thời, cả hai người đều sững sờ. Trần Việt vội vàng tắt điện thoại, tiện thể điều chỉnh âm lượng về chế độ im lặng.

Gây ra một trận trò cười, mặt Trần Việt cũng không nhịn được mà đỏ lên. Da cậu vốn trắng, mỗi lần xấu hổ hay gặp tình huống gì đó, khuôn mặt đỏ bừng lại càng lộ rõ. Đúng lúc đó, Chu Chúc Tinh lại khẽ ho hai tiếng: “Hai người cứ tiếp tục nói chuyện đi.”

Trần Việt vùi nửa khuôn mặt vào khăn quàng cổ, khẽ nhắm mắt lại, trong lòng vừa rủa bản thân vừa rủa Tưởng Tùng Tầm. Quay lại ba năm trước, sao trí thông minh chỉ giảm mà không tăng chút nào thế?

Trần Việt lắc lắc đầu, quyết định trong quãng đường còn lại tuyệt đối không liếc nhìn điện thoại lấy một lần.

Một lúc sau, cậu nhắm mắt lại, nhưng trong đầu lại không ngừng nghĩ về người tên Lương Nhu.

Kiếp trước cậu từng tiếp xúc vài lần với người này, ấn tượng không mấy tốt đẹp.

Trần Việt nhíu mày, không kìm được mà nhớ lại lần đầu tiên gặp người đó ở kiếp trước.

Lúc ấy là lần đầu Chu Chúc Tinh dẫn cậu về nhà họ Chu. Khi đó, quan hệ giữa hai người vẫn chưa căng thẳng, cậu còn có thể tự nhiên nắm tay Chu Chúc Tinh diễn trò trước mặt người nhà họ Chu.

Nhà họ Chu từ lâu đã có rất nhiều lời đồn, ví như phu nhân nhà họ Chu là một người điên, lại ví như ông cụ Chu có con riêng bên ngoài.

Trần Việt từng nghe qua, nhưng cậu chẳng mấy hứng thú. Việc nhà người ta, một người ngoài như cậu có gì để xem cười.

Lần đầu gặp người nhà họ Chu, ba Chu đúng như lời đồn, nghiêm khắc, ít nói; mẹ Chu thì dịu dàng, hiền hậu, còn gắp thức ăn cho Trần Việt trên bàn ăn, nói chuyện thì nhỏ nhẹ.

Ai nói mẹ Chu là người điên? Trần Việt cúi đầu ăn cơm, trong lòng đầy nghi hoặc.

Bữa cơm vốn dĩ chuẩn bị kết thúc, là một lần ra mắt khá hoàn hảo.

Thế nhưng, lại xảy ra chuyện bất ngờ.

Một nam sinh có vẻ ngoài thanh tú từ ngoài xông vào, tay còn xách theo hộp quà, trông rất sợ hãi và căng thẳng nhưng lại cố làm ra vẻ tươi sáng, vui vẻ.

Đúng là có gương mặt đẹp.

Trần Việt ngẩng lên nhìn, nghe người đó nói: “Chu, tổng giám đôc Chu, đây là món quà mẹ em nhờ em mang tới…”

Cậu nheo mắt lại, thầm nghĩ trong lòng, cũng là một diễn viên giỏi đấy.

Ngay sau đó, trong khóe mắt cậu lướt qua thấy sắc mặt mẹ Chu có chút không ổn, không chỉ mẹ Chu, mà sắc mặt ba Chu cũng không tốt, chỉ có Chu Chúc Tinh là bình thản tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra.

“Ai cho cậu vào đây?”

Ba Chu vừa dứt lời, mẹ Chu bên cạnh đã lên tiếng: “Anh đã cài vân tay cho nó rồi, muốn vào chẳng phải dễ như trở bàn tay ư?”

Trần Việt quay đầu nhìn sang, phát hiện sau khi nói xong câu đó, mẹ Chu lập tức ôm đầu, trông bộ dáng như rất đau đớn.

Chu Chúc Tinh ngồi bên cạnh Trần Việt thấy vậy liền đứng dậy bước đến chắn giữa cậu và mẹ Chu, nói: “Tránh xa mẹ tôi ra một chút.”

Trần Việt còn đang định hỏi tại sao thì phát hiện mẹ Chu như biến thành một con người khác, bắt đầu giật tóc, kiểu tóc gọn gàng lúc nãy bị bà ấy làm rối tung lên.

Không chỉ vậy, bà còn ngẩng đầu, ánh mắt hung hãn, vớ lấy bát trên bàn đập xuống đất, không cẩn thận còn ném trúng xương gò má của Chu Chúc Tinh.

Giống như phát điên vậy.

Chu Chúc Tinh từ đầu đến cuối vẫn vô cùng bình tĩnh, nhìn mẹ mình ném đồ loạn xạ, giữa đống hỗn độn anh gọi quản gia tới, khẽ gật đầu với người đó, người kia lập tức đi lên lầu.

Lúc quản gia lên lầu, Chu Chúc Tinh đứng dậy, phần xương gò má bị bát ném trúng hơi sưng đỏ, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ ngoài điển trai và khí chất của anh.

Anh bước đến trước mặt Lương Nhu: “Hôm nay không tiếp khách.”

“Tiễn khách.”

Nếu nói Chu Chúc Tinh đang dằn mặt đối phương, chi bằng nói anh hoàn toàn phớt lờ người này.

Khuôn mặt Lương Nhu thoáng méo mó, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, khoảnh khắc đó lại bị Trần Việt bắt gặp.

Lương Nhu để lại một câu “Vậy em sẽ quay lại thăm ngài vào hôm khác” rồi rời đi.

Trần Việt ngồi yên tại chỗ, dưới chân là mảnh vỡ văng tung tóe, bên cạnh là mẹ Chu đang lên cơn điên loạn, ba Chu thì ngồi đối diện, vẻ mặt như chẳng liên quan gì, bộ dạng tự cao tự đại.

Chỉ trong chớp mắt, khung cảnh ấm áp khĩ nãy đã tan biến hoàn toàn.

Trần Việt định đứng lên giúp Chu Chúc Tinh, nhưng bị anh ngăn lại: “Đừng cử động, dưới đất toàn là mảnh thủy tinh.”

Nói xong, Trần Việt thấy Chu Chúc Tinh bảo người giúp việc dọn sạch chỗ đó, còn quản gia vừa cầm trên tay một ống tiêm từ trên lầu xuống. Chưa kịp để Trần Việt phản ứng, ông ta đã tiêm vào sau gáy mẹ Chu. Mẹ Chu nhanh chóng mất đi ý thức, lúc ấy Trần Việt mới nhận ra đó là thuốc an thần.

Trần Việt không phải kiểu người thích hóng chuyện, cũng không thích bàn tán sau lưng người khác, huống hồ đây đều là người nhà của chồng hợp pháp của cậu. Cậu thậm chí còn nghĩ, giá mà lúc nãy mình bị mất trí nhớ thì tốt biết bao. Cậu chẳng giúp được gì, chỉ có thể ngồi yên nhìn Chu Chúc Tinh bình tĩnh xử lý xong mọi chuyện.

Trên đường về nhà, Chu Chúc Tinh không nói lời nào, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm. Trần Việt âm thầm quan sát anh qua khóe mắt, do dự rất lâu, mãi cho đến khi xe dừng lại ở bãi đỗ của khu chung cư, cậu mới quyết định mở miệng: “Hôm nay cơm rất ngon, tôi rất thích.”

Chu Chúc Tinh đỗ xe xong, mím môi nhìn về phía Trần Việt.

Dưới ánh đèn mờ, sắc mặt Chu Chúc Tinh không rõ ràng. Vài giây sau, Trần Việt mới nghe thấy anh lên tiếng: “Xin lỗi, đã không thể cho em một lần gặp mặt hoàn hảo.”

“Không phải lỗi của anh.” Lần đầu tiên Trần Việt nghe thấy giọng nói của Chu Chúc Tinh có chút thất vọng, trong khoảnh khắc đó, cậu mở to đôi mắt: “Anh đã rất giỏi rồi.”

Chu Chúc Tinh dường như khẽ cười một chút, rồi phối hợp nói.

Đây là lần đầu tiên anh chủ động nhắc đến chuyện gia đình trước mặt người ngoài.

“Nam sinh đó là con riêng của ba tôi. Mẹ tôi khi còn trẻ từng bị cú sốc tâm lý, sau đó trở nên như bây giờ, lúc thì tỉnh táo, lúc thì phát điên.”

Anh nói rất đơn giản, như thể đang kể rằng sáng nay đã ăn bánh bao uống sữa đậu nành, nhưng Trần Việt lại đọc ra được trong giọng nói lạnh nhạt đó một cảm xúc khó diễn tả thành lời. Cậu cảm thấy trong lòng như bị kim châm, đau nhức nhè nhẹ nhưng tê dại.

Lúc ấy, cậu không hiểu vì sao lại có cảm giác đó, chỉ cảm thấy rằng trong khoảnh khắc này, mình nên ôm lấy đối phương để an ủi, dù cho người kia có thể không cần.

Cậu nghĩ vậy, rồi cũng làm vậy.

Trần Việt xưa nay không giỏi vòng vo, điều gì muốn làm là sẽ lập tức hành động.

Cậu dang rộng hai tay, hướng về phía Chu Chúc Tinh nói: “Muốn ôm một cái không?”

Chu Chúc Tinh do dự một giây, hai giây, ba giây… Sau đó tháo dây an toàn, đáp lại cái ôm của Trần Việt.

Khi cơ thể đối phương nghiêng qua, Trần Việt ngửi thấy mùi hương tùng bách trên người anh…. khá dễ chịu. Cậu âm thầm hít một hơi, lặng lẽ siết chặt vòng tay ôm đối phương.

Cậu nghĩ thầm trong lòng, những đứa trẻ không biết khóc, không biết làm nũng cũng cần được ôm.

Trần Việt bị Chu Chúc Tinh lay tỉnh. Lúc tỉnh lại, cậu còn chưa phân rõ đây là kiếp trước hay kiếp này. Thấy Chu Chúc Tinh trước mặt, cậu yếu ớt giơ hai tay ra, mơ mơ màng màng hỏi: “Ôm không?”

Chu Chúc Tinh có vẻ ngạc nhiên, Trần Việt nheo mắt lại, thấy rõ đôi mắt anh mở lớn.

Trong lòng cậu có chút không vui, lúc nãy chẳng phải ôm nhau rất tự nhiên đó sao?

Vừa bực bội, Trần Việt vừa lảo đảo dựa về phía Chu Chúc Tinh, hai tay không còn sức lực vòng qua eo anh, mặt tựa lên vai đối phương.

Vài giây sau, Trần Việt chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

Cậu vội vàng muốn lùi lại, nhưng bàn tay trên lưng cậu lại mạnh đến bất thường, Trần Việt chưa kịp rút lui đã bị kéo ngược trở lại.

Khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, gần sát trong gang tấc.

“Muốn ôm hả?”

Trần Việt cảm nhận được hơi thở của Chu Chúc Tinh phả vào mặt mình, trong cơn mơ hồ, cậu lại ngửi thấy mùi tùng bách quen thuộc kia.

Hết chương 09

Bình Luận (0)
Comment