Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 10

Chương 10

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Đúng lúc hai người đang rơi vào một tình huống mập mờ đến cực điểm thì Tưởng Tùng Tầm đang duỗi người cổ nhìn vào trong xe, lại trở thành kẻ phá hỏng bầu không khí.

Nhìn rõ cảnh tượng trong xe, âm thanh “xì—” đầy kinh ngạc của Tưởng Tùng Tầm dường như lọt thẳng vào tai hai người bên trong. Sau đó, đầu anh ta vô tình va vào xe một cái “cộp”, âm thanh vang rõ ràng trong khoang xe.

Trái tim Trần Việt đột nhiên đập nhanh không rõ lý do. Cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là cậu cảm thấy bàn tay đang đặt sau lưng mình của Chu Chúc Tinh nóng quá, ánh mắt đối phương còn mang theo chút gì đó như xâm chiếm.

Ý nghĩ ấy chỉ lướt qua, Chu Chúc Tinh đã buông cậu ra, chủ động lùi lại, nhỏ giọng nói một câu “Xin lỗi”, rồi lại bảo “Xuống xe thôi”, sau đó mở cửa xe đi ra ngoài.

Dáng vẻ đó có chút như vội vàng bỏ chạy.

Bình tĩnh xen lẫn hoảng loạn.

Trần Việt vẫn giữ nguyên khoảng cách đó, hàm răng hàm dưới khẽ nghiến lại, xin lỗi? Có gì mà phải xin lỗi?

Cậu cũng không rõ vì sao mình lại có cảm giác như… ấm ức, hay có thể nói là giận dỗi.

Nhưng cậu biết rõ, điều khiến mình không vui chính là câu “xin lỗi” đó của Chu Chúc Tinh.

Trần Việt hít sâu một hơi, mở dây an toàn rồi bước xuống xe. Đối diện với ánh mắt đầy ẩn ý của Tưởng Tùng Tầm, cậu không khỏi ho khan hai tiếng đầy lúng túng.

Ba người cùng nhau bước vào quán Tầm Mịch.

Vừa vào quán bar, Tưởng Tùng Tầm vừa tìm được một vị trí tốt cho Trần Việt và Chu Chúc Tinh thì đã bị một cuộc điện thoại gọi đi mất, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ ngồi với nhau.

Trần Việt nhìn vào thực đơn trên bàn, biết tửu lượng của Chu Chúc Tinh không tệ, bèn chủ động hỏi: “Muốn uống chút gì không?”

Chu Chúc Tinh nhìn thực đơn vài giây, rồi hỏi ngược lại: “Em uống loại rượu nào?”

Trần Việt nhướng mày, vừa tháo khăn quàng cổ, vừa cởi áo khoác để lộ lớp áo trong bên trong, vừa lắc đầu: “Tôi thường không uống rượu, vì chỉ cần một ly là say.”

Chu Chúc Tinh khẽ gật đầu: “Vậy tôi cũng giống em.”

Trần Việt bật cười, bước đến quầy bar gọi món: “Một ly nước chanh ấm, một ly sữa bò nóng.”

Chu Chúc Tinh không thể uống sữa, anh bị chứng không dung nạp lactose, hễ uống sữa là cơ thể sẽ khó chịu. Chuyện này, Trần Việt chỉ biết sau khi cả hai đã kết hôn. Có một hôm dì nấu ăn xin nghỉ để về quê, Trần Việt đã chuẩn bị bữa sáng với sữa nóng cho Chu Chúc Tinh. Khi đó, cậu chưa biết việc anh không tiêu hóa được lactose, chỉ thấy biểu cảm khi uống sữa của anh có phần gượng ép.

Cậu vốn định nói rằng nếu không muốn uống thì đừng cố, nhưng cuối cùng lại thấy Chu Chúc Tinh uống cạn chỉ trong vài ngụm.

Về sau Trần Việt mới nghe dì nấu ăn nói, Chu Chúc Tinh bị chứng không dung nạp lactose, nên trên bàn ăn hầu như không bao giờ xuất hiện sữa bò.

Khi quay lại chỗ ngồi, Trần Việt thấy chiếc áo khoác và khăn quàng cổ mà cậu vừa tiện tay ném lên ghế đã được gấp gọn gàng ngăn nắp. Trong lòng cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu ngồi xuống đối diện Chu Chúc Tinh, nhìn thẳng vào anh, hỏi: “Lúc nãy trong xe, tại sao anh lại nói xin lỗi?”

Hình như Chu Chúc Tinh bị câu hỏi đó làm cho sững người, anh đưa tay bóp nhẹ sống mũi, nói: “Anh…”

Anh vừa rồi có phải định hôn em không?

Trần Việt muốn hỏi câu đó, nhưng lời đến miệng lại ngại ngùng không dám nói ra. Thế là cậu đổi cách diễn đạt: “Chúng ta đã… kết hôn rồi. Anh muốn làm gì với tôi cũng được.”

Thật ra câu nói này, kiếp trước Trần Việt cũng từng muốn nói với Chu Chúc Tinh.

Ai mà ngờ được, hai người đã kết hôn ba năm, vậy mà chưa từng quan hệ một lần, số lần hôn nhau, ôm nhau, thậm chí nắm tay cũng chẳng là bao.

Còn xa lạ hơn cả người dưng.

Nhưng trong lần sống lại này, Trần Việt không còn né tránh những vấn đề như thế nữa. Cậu chỉ đơn giản là muốn… hàn gắn mối quan hệ giữa mình và Chu Chúc Tinh.

Có lẽ, nói trắng ra thì cậu muốn chung sống thật tốt với Chu Chúc Tinh.

Trần Việt cụp mắt xuống, không nghĩ thêm về chuyện kiếp trước nữa.

“…Ừ, tôi biết rồi.” Chu Chúc Tinh đáp lại.

Lỗ tai anh dường như hơi đỏ lên.

Trần Việt nhìn chỗ đó, trong lòng tự hỏi có phải là do ánh đèn khiến mình nhìn nhầm không.

Đồ uống nhanh chóng được mang lên. Người bưng nước chanh ấm và sữa bò nóng là một nam sinh trẻ tuổi, vừa mới lên năm hai đại học. Gia cảnh khó khăn nên Tưởng Tùng Tầm đã giữ cậu ta lại làm nhân viên phục vụ trong quán.

“Anh Trần.” Cậu nam sinh nhìn thấy Trần Việt, chào một tiếng rồi đặt nước chanh và sữa lên bàn. Đang định rời đi thì ánh mắt vô tình quét sang Chu Chúc Tinh ngồi đối diện, bước chân liền khựng lại: “Ngài, ngài là đàn anh Chu Chúc Tinh phải không ạ?”

“Em ngưỡng mộ ngài lắm! Em thi vào đại học A cũng chính là vì ngài đấy…”

Nghe cậu nam sinh líu ríu cả tràng, Trần Việt nhíu mày, xem ra là một fan cuồng nho nhỏ của Chu Chúc Tinh. Sao kiếp trước cậu không phát hiện ra nhỉ?

Cũng đúng thôi, kiếp trước Chu Chúc Tinh gần như chẳng bao giờ đến quán Tầm Mịch.

Thậm chí Trần Việt còn có ý nghĩ có chút tinh quái, nếu nam sinh kia biết mối quan hệ giữa Chu Chúc Tinh và mình, liệu có bị dọa đến giật mình không?

Nghĩ đến đây, khóe miệng Trần Việt khẽ nhếch lên.

Chu Chúc Tinh vừa nói mấy câu khách sáo để cảm ơn fan hâm mộ nhỏ, quay đầu lại liền thấy nụ cười thoáng hiện trên mặt Trần Việt, ánh mắt anh không kìm được nhìn thêm vài lần.

Tiểu Nguyệt….thật sự rất đẹp.

Sau khi fan nhỏ rời đi, Trần Việt bắt đầu trêu chọc Chu Chúc Tinh: “Sức hút của đàn anh Chu vẫn như năm đó nhỉ.”

Chu Chúc Tinh khẽ sững người, nghe giọng điệu đùa cợt của đối phương, hơi thiếu tự tin mà hỏi: “Em… ghen à?”

Trần Việt lập tức trợn to mắt, sau đó bật cười, mắt cong lại thành hai vầng trăng khuyết nhỏ xíu. Cười đủ rồi, cậu mới nói: “Ghen vì chuyện này á? Người ngưỡng mộ anh nhiều như vậy, lẽ nào tôi phải ghen từng người một? Thế thì trẻ con quá rồi. Hơn nữa tôi là người rộng lượng, chuyện nhỏ này có đáng để ghen không chứ?”

Nghe Trần Việt nói vậy, Chu Chúc Tinh vừa thấy nhẹ nhõm, lại vừa không vui cho lắm.

Chuyện này có gì mà ghen?

Người thích nhan sắc của Trần Việt nhiều như vậy, anh đây thật sự từng ghen từng người một đấy!

Bởi vì anh đúng là người nhỏ nhen.

Cho nên anh mới dùng cách không chính đáng để trói chặt Tiểu Nguyệt bên mình cả đời, tốt nhất là đừng bao giờ rời xa anh nữa.

Anh nghĩ như vậy, nhưng rồi bỗng dưng thấy trái tim đau nhói, trong đầu hiện lên vài hình ảnh mơ hồ, nhưng lại không cách nào nắm bắt được. Chỉ cảm thấy buồn đến khó chịu.

Một cảm xúc lạ lùng, Chu Chúc Tinh không nói gì, lặng lẽ đè nén nó xuống.

Hai người lại ngồi thêm một lúc. Người trong Tầm Mịch bắt đầu đông dần, nhiều người ngồi phía dưới sân khấu, muốn tìm một vị trí tốt để xem buổi biểu diễn của ban nhạc bốn người, ai nấy đều đang háo hức chờ Sunbird xuất hiện.

Trần Việt và Chu Chúc Tinh vẫn ngồi yên tại chỗ, Trần Việt cảm thấy nghe nhạc ở đâu cũng được, nên lười di chuyển. Chu Chúc Tinh thì luôn chiều theo ý cậu.

Nhưng chưa đến một phút sau, Trần Việt vẫn quyết định đứng dậy: “Đi nào, chúng mình cũng nên chọn một chỗ thật tốt.”

Lần đầu tiên cùng Chu Chúc Tinh đi xem biểu diễn ban nhạc, cậu phải khiến trải nghiệm của đối phương thật trọn vẹn mới được.

Chu Chúc Tinh không có ý kiến gì, liền đi theo Trần Việt len qua đám đông. Thỉnh thoảng có người không chú ý, suýt đâm vào Trần Việt, mỗi lần như vậy Chu Chúc Tinh luôn đứng sau lưng, lặng lẽ “bảo vệ” cho cậu.

Tưởng Tùng Tầm tình cờ nhìn thấy cảnh đó, không nhịn được khẽ lắc đầu, lẩm bẩm: “Cảm giác… cũng khá xứng đôi đấy chứ.”

Hết chương 10

Bình Luận (0)
Comment