Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 11

Chương 11

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Thực ra, kiếp trước Trần Việt đã xem ban nhạc Sunbird biểu diễn rất nhiều lần rồi, nhưng sau nhiều ngày không gặp, giờ lại thấy họ đứng đầy đủ trên sân khấu, Trần Việt vẫn không khỏi xúc động.

Khi họ biểu diễn trên sân khấu, Trần Việt hơi nghiêng đầu nhìn trộm Chu Chúc Tinh ở bên cạnh, lại bị đối phương bắt gặp ngay tại trận.

Cậu khẽ ho hai tiếng, rồi đảo khách làm chủ: “Sao không tập trung xem biểu diễn đi?”

Chu Chúc Tinh nhíu mày, nửa cười nửa không nhìn cậu, như thể đang nói — Em cũng đâu có xem nghiêm túc?

Trần Việt sờ lên mũi, nhỏ giọng nói “Xem nghiêm túc đây”, rồi quay đầu lại, tập trung nhìn lên sân khấu.

“Ca khúc tiếp theo — Bắt đầu hiểu rồi. Fan lâu năm chắc đều biết, nữ ca sĩ mà tôi yêu thích nhất chính là Tôn Yến Tư, tôi cũng biết dưới khán đài có rất nhiều người cũng thích cô ấy. Bài khúc này là bài hát tình cảm đầu tiên mà ban nhạc chúng tôi hát lại… Bây giờ gửi tặng mọi người.” Tưởng Tồn cầm mic, nói một đoạn khá dài.

Nhạc dạo vang lên, giọng nam đặc trưng của Tưởng Tồn cũng bắt đầu vang lên trong quán bar.

“Thật bất ngờ là tôi không quay đầu lại,

Khoảnh khắc tàn nhẫn nhất đó,

Lặng lẽ nhìn anh bước đi,

Chẳng giống tôi chút nào,

Thì ra con người có thể trở nên dịu dàng,

Là bởi đã hiểu thấu,

Tình yêu là dòng chảy,

Không do con người kiểm soát,

Hà tất phải kích động để tìm lý do.

…”

Trần Việt cũng là fan của Tôn Yến Tư, nhờ có thân phận này mà kiếp trước mối quan hệ giữa cậu và Tưởng Tồn cũng không tệ, đối phương thường xuyên hát lại bài của Tôn Yến Tư trên mạng. Giọng của Tưởng Tồn rất đặc biệt, qua sự thể hiện của anh ta, bất kỳ bài hát nào cũng mang một hương vị khác lạ.

Cậu đang nghe nhạc thì bỗng nhớ tới bài nhạc phát trên xe của Chu Chúc Tinh. Khi đối phương đưa cậu về nhà hôm qua, bài đang phát đó cũng là của Tôn Yến Tư.

Chẳng lẽ người này cũng thích Tôn Yến Tư?

Trần Việt nghĩ vậy, rồi liền hỏi luôn.

Cậu khẽ chọc chọc vào Chu Chúc Tinh, đối phương quay đầu nhìn về phía cậu. Xung quanh rất yên tĩnh, Trần Việt ghé sát tai anh ấy, thì thầm hỏi: “Anh cũng thích Tôn Yến Tư à?”

Hỏi xong, cậu lùi lại một chút, định quan sát biểu cảm của Chu Chúc Tinh, nhưng đối phương dường như đơ ra, chớp chớp mắt mấy cái, rồi đưa tay sờ vào tai mà Trần Việt vừa ghé vào, hỏi: “Em vừa nói gì?”

Thế là Trần Việt lại lặp lại câu hỏi lần nữa.

Chu Chúc Tinh ngẩn ra một giây, cuối cùng “ừm” một tiếng, sau đó lại bổ sung thêm: “Cũng tạm xem là thích.”

Đôi mắt Trần Việt lập tức sáng lên: “Tôi cũng thích. Hôm qua nghe thấy nhạc cô ấy trong xe anh, tôi đã nghĩ không biết anh có thích nhạc của cô ấy không.”

“Aizz, tự dưng nhớ ra, hồi đó trong lễ kỷ niệm của viện, tôi còn lên sân khấu hát bài ‘Tôi hoài niệm’, lần đầu tiên lên sân khấu, căng thẳng muốn chết, may mà không có sự cố gì.” Trần Việt mắt cong cong, kể lại với Chu Chúc Tinh chuyện ngày ấy, “Ban đầu tôi vốn không định hát đâu, tôi là nhân viên hậu trường mà, kết quả chị khoá trên bảo tôi có hình tượng ổn, bảo thử hát vài câu, không được thì hát nhép cũng không sao. May mà hồi nhỏ tôi có học hát, hát xong thì chị ấy giữ tôi lại luôn.”

“Hồi đó tôi năm hai, diễn xong về hậu trường còn có fan giấu tên tặng tôi một bó hoa, tôi ngại chết đi được, đến giờ cũng không biết fan nhỏ đó là ai… Aiz, lễ kỷ niệm năm đó anh có ở đó không?”

Chu Chúc Tinh lớn hơn Trần Việt hai tuổi, học cùng một viện, là đàn anh của Trần Việt.

Lúc đó Trần Việt học năm hai, Chu Chúc Tinh đã là sinh viên năm tư, rất bận ở bên ngoài, hiếm khi về trường, nên Trần Việt cũng không rõ liệu hôm đó anh ấy có mặt hay không.

Chắc là không có nhỉ… Người nổi bật như anh ấy, nếu có thì làm sao không ai nhắc đến?

“Cũng coi như có đi.” Chu Chúc Tinh nghiêng đầu nhìn sân khấu một chút, lại quay sang nhìn Trần Việt: “Hồi đó bận lắm, chỉ kịp nghe một bài.”

“Bài đó là — ‘Tôi hoài niệm’.”

**

Trần Việt đứng trên sân khấu, nhìn khán đài chật kín người, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, bắt đầu cất giọng hát.

“Tôi hỏi vì sao,

Cô gái đó lại nhắn tin cho tôi.”

Bài hát vừa cất lên, Chu Chúc Tinh từ cửa sau lén bước vào, hơi thở còn gấp gáp. Rõ ràng đã là cuối tháng Mười Một, vậy mà anh lại toát cả mồ hôi trán. Anh tùy ý lau qua loa, ánh mắt chăm chú nhìn người trên sân khấu.

Thì ra Tiểu Nguyệt hát cũng hay như vậy.

Chu Chúc Tinh đứng trong bóng tối, dõi theo Trần Việt đang ở chính giữa sân khấu, thầm nghĩ, thì ra Tiểu Nguyệt của mình, cái gì cũng giỏi.

Cho đến khi câu hát cuối cùng kết thúc, Trần Việt cúi người chào trên sân khấu rồi bước xuống, Chu Chúc Tinh mới hoàn hồn lại. Anh cầm điện thoại, vừa đi ra ngoài vừa gọi lại cho trợ lý đã gọi đến trước đó.

“Tiểu Chu tổng, ngài đi đâu rồi…”

Đối phương còn chưa nói hết, Chu Chúc Tinh đã cắt ngang: “Tôi sẽ về ngay, chuẩn bị tài liệu sẵn cho tôi.”

Anh không nói thêm gì, lập tức cúp máy.

Anh đứng trước cửa nhỏ phía Nam của sảnh Lễ Hồng, quay đầu nhìn lại một cái, rồi xoay người rời đi.

Năm đó, tập đoàn Chu Thị biến động lớn, anh đã bận liên tục suốt nhiều ngày. Vậy mà ngày hôm đó, anh giấu tất cả mọi người, lén đến sảnh Lễ Hồng, trước tiên là âm thầm đặt một bó hoa vào cặp của Trần Việt, sau đó lặng lẽ đứng xem đối phương biểu diễn hết cả bài hát.

Không ai biết rằng, Chu Chúc Tinh, người trong nhà họ Chu nổi tiếng quyết liệt không khoan nhượng, lại âm thầm đi xem người mình thích biểu diễn vào một đêm mùa đông.

Bốn phút bốn mươi chín giây.

Thời gian của một bài hát.

Là khoảng khắc thư giãn nhất của anh trong khoảng thời gian ấy.

Trần Việt không hề hay biết, vào một ngày rất lạnh của tháng Mười Một năm ấy, có người đã gác lại hết mọi việc, vượt ngàn dặm chỉ để nghe cậu hát một bài ấy.

Trần Việt cũng không biết, có một người vì cậu mà bắt đầu thích nghe nhạc của Tôn Yến Tư.

Đó là một thứ tình cảm có tên là Chu Chúc Tinh, thầm lặng, không đòi hỏi đáp lại, tình yêu.

**

Đôi mắt Trần Việt hơi mở to: “Vậy anh thấy tôi hát thế nào?”

“Rất hay.” Chu Chúc Tinh nhìn thẳng vào mắt đối phương, “Đó là bài hát hay nhất mà tôi từng nghe.”

Trần Việt mỉm cười: “Anh nói quá rồi đấy.”

Chu Chúc Tinh cũng cười, không nói gì thêm.

Nhưng trong lòng anh âm thầm phản bác, không hề nói quá một chút nào.

Trần Việt nở nụ cười rạng rỡ, trông có vẻ tâm trạng rất tốt. Mới chỉ là ngày thứ hai ở kiếp này, vậy mà cậu đã khám phá ra một bí mật mà kiếp trước cậu chưa từng biết về Chu Chúc Tinh.

Chuyện này khiến cậu cảm thấy… có chút tự hào, lại có chút thoả mãn.

Hiểu thêm về Chu Chúc Tinh, quá trình ấy, thực sự rất dễ khiến người ta cảm thấy mãn nguyện.

Trần Việt lén lút liếc nhìn Chu Chúc Tinh, khoé miệng càng cong lên.

Ở buổi tối hôm ấy, dường như khoảng cách giữa hai người lại gần thêm một bước.

Hết chương 11

Bình Luận (0)
Comment