Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 12

Chương 12

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Chu Chúc Tinh đã cố tình dành ra cả buổi chiều để cùng Trần Việt chuyển hành lý.

Nhìn mấy chiếc vali đã được mình đóng gói gọn gàng, Trần Việt lại quay sang nhìn Chu Chúc Tinh, có chút tò mò, nếu đối phương mặc những bộ quần áo này thì sẽ trông như thế nào nhỉ?

Phong cách ăn mặc của Chu Chúc Tinh giống hệt như phong cách trang trí trong nhà anh, đơn giản, rõ ràng.

Trần Việt gần như chưa từng thấy anh ấy mặc quần áo nào ngoài ba màu đen, trắng và xám. Thực ra Chu Chúc Tinh mặc những màu khác trông cũng rất đẹp. Ấn tượng sâu đậm nhất trong trí nhớ của Trần Việt là một lần tại buổi tiệc tối, bộ trang phục hôm đó do Giang Hữu Chi đặt riêng cho anh, đó là một bộ màu xanh navy, trên cổ tay và ngực còn thêu rồng vàng. Khi Chu Chúc Tinh mặc bộ đồ đó bước tới trước mặt Trần Việt, cậu đang ngồi trên sofa lập tức bị choáng ngợp đến ngẩn ngơ.

Chu Chúc Tinh thực sự là một người mẫu tuyệt vời.

Suy nghĩ ấy lại một lần nữa hiện lên trong đầu Trần Việt.

Khi đến trước cánh cửa quen thuộc của ngôi nhà kia, Trần Việt ôm lấy Trần Phạn Phạn, lại cảm thấy có chút hồi hộp.

Trần Phạn Phạn là một con mèo rất sợ người lạ. Lúc trước, khi Tưởng Tùng Tầm đến nhà Trần Việt để thăm con mèo nhỏ mới nhận nuôi này, Trần Phạn Phạn lập tức chui tọt xuống gầm giường trong phòng ngủ của Trần Việt, gọi mãi mới chịu ló đầu ra. Sau này, Tưởng Tùng Tầm đến vài lần nữa và tặng không ít đồ ăn vặt dành cho mèo, Trần Phạn Phạn mới dần quen và thân thiết hơn.

Nhưng điều khiến Trần Việt rất tò mò là, dù ở kiếp này hay kiếp trước, Trần Phạn Phạn chưa bao giờ sợ Chu Chúc Tinh, thậm chí có thể nói là thích anh. Mỗi lần thấy anh là lại không nhịn được mà tiến tới gần, ngửi ngửi người anh..

Khi đến nhà mới, đối mặt với không gian rộng rãi, Trần Phạn Phạn không chờ nổi nữa mà nhảy phốc khỏi vòng tay của Trần Việt, ngẩng cao đầu, vênh váo đi qua đi lại trong nhà như thể đang thị sát lãnh địa của mình. Nhìn dáng vẻ tự tung tự tác của tiểu gia hoả kia, Trần Việt chỉ biết đưa tay xoa trán.

Cậu có cảm giác mình như một ông ba dắt theo đứa trẻ bướng bỉnh, lo lắng đến mức đau đầu.

“Không sao đâu, nhà rộng mà, nó thích chơi gì thì chơi. Tôi còn chuẩn bị riêng một căn phòng cho nó, ở bên trái phòng ngủ chính.” Chu Chúc Tinh cởi áo khoác, thay giày, nhìn Trần Việt cũng đang cởi khăn quàng và áo khoác, thay dép xong mới nói tiếp: “Đi thôi, tôi dẫn em đi làm quen một chút.”

Trần Việt gật đầu. Mặc dù cậu đã rất quen với ngôi nhà này, nhưng vẫn mang một chút tò mò — căn phòng luôn đóng kín đó rốt cuộc là gì?

“Phòng để quần áo. Tất cả đồ của em có thể để trong đó, không gian rất rộng. Một lát nữa sẽ có người mang hành lý lên.” Chu Chúc Tinh vừa đẩy cánh cửa căn phòng mà ở kiếp trước Trần Việt từng tò mò không biết bao nhiêu lần, vừa nói với cậu.

Thì ra bên trong căn phòng ấy là như thế này.

Tại sao anh ấy lại xây một phòng để đồ lớn như vậy trong nhà? Tại sao sau đó lại khoá kín?

Để che giấu những cảm xúc khó hiểu trong lòng, Trần Việt nửa đùa nửa thật: “Thiết kế riêng cho tôi à?”

Vốn dĩ cậu không mong Chu Chúc Tinh sẽ thừa nhận hay phản ứng gì, chỉ tiện miệng nói ra, nào ngờ vài giây sau Chu Chúc Tinh trả lời: “Ừm.”

Cơ thể Trần Việt khựng lại, ánh mắt chuyển sang khuôn mặt Chu Chúc Tinh: “…Tại sao?”

“Nghe cô chú nói em có rất nhiều quần áo, nên sau đó tôi bảo người thiết kế thêm phòng này.” Chu Chúc Tinh thản nhiên nói, “Dù sao cũng là người sống chung dưới một mái nhà, em cũng là chủ nhân của căn nhà này.”

Trần Việt há miệng, nhưng không biết nên nói gì, chỉ cứng nhắc nói một câu cảm ơn.

Lừa đảo.

Chu Chúc Tinh đúng là một kẻ lừa đảo.

Trần Việt dời ánh mắt đi chỗ khác, giả vờ nhìn quanh căn phòng, thực ra là không biết phải đối diện với Chu Chúc Tinh như thế nào.

Kiếp trước, vì muốn biết bên trong căn phòng này là gì, cậu còn cố ý hỏi quản gia. Từ miệng quản gia nhà họ Chu, cậu biết được căn nhà này là do Chu Chúc Tinh bắt đầu thiết kế từ hồi năm tư đại học, phòng thay đồ cũng đã có từ thời điểm đó. Vậy thì tại sao đối phương lại nói dối cậu rằng căn phòng này được xây sau?

Chẳng lẽ là cậu tự mình đa tình? Thật ra căn phòng này là thiết kế dành cho ánh trăng sáng của Chu Chúc Tinh, chỉ vì không muốn cậu biết nên mới bịa ra lời nói dối? Nhưng rõ ràng đối phương đã từng nói là không có ánh trăng sáng rồi cơ mà? Lời của đàn ông, có mấy câu là thật? Biết đâu anh ấy đang lừa mình thì sao?

Đầu óc Trần Việt rối như tơ vò, trong lòng cứ như có một tiểu nhân đang thì thầm tự tranh luận, lúc thì bênh vực Chu Chúc Tinh, lúc lại lên án anh ấy.

Cậu mải rầu rĩ trong lòng, không nhận ra ánh mắt Chu Chúc Tinh vẫn luôn dõi theo bóng lưng mình.

Nếu Trần Việt biết ánh mắt Chu Chúc Tinh nhìn mình mỗi lần như thế nào, có lẽ cậu sẽ không còn phải băn khoăn lâu như vậy.

Có câu hát từng nói — Yêu một người, ánh mắt không biết nói dối.

**

Vừa chuyển đến nhà Chu Chúc Tinh, Trần Việt mất cả buổi chiều để sắp xếp quần áo, sau đó cùng Chu Chúc Tinh ăn một bữa tối. Trong nhà Chu Chúc Tinh có một dì chuyên nấu ăn, sẽ đến đúng giờ mỗi bữa, nấu xong là rời đi. Dì nấu ăn họ Lữ, gương mặt hiền hậu. Ở kiếp trước, Trần Việt có mối quan hệ khá tốt với dì, từ dì mà cậu biết thêm được không ít chuyện về Chu Chúc Tinh.

Dì Lữ có một đứa con trai và một đứa một gái, chồng dì mất vì bệnh, chi phí điều trị đã tiêu tốn một khoản lớn. Để nuôi con ăn học và trả nợ, dì lên thành phố tìm việc. Tình cờ, Chu Chúc Tinh biết chuyện và thuê dì làm người nấu ăn trong nhà, tiền lương hàng tháng cao gấp vài lần giá thị trường.

Nghe chuyện đó, Trần Việt lại một lần nữa thay đổi cái nhìn về Chu Chúc Tinh, thì ra anh ấy cũng không lạnh lùng như vẻ ngoài, bên trong còn có một trái tim rất đỗi thiện lương.

Tay nghề của dì Lữ cực kỳ tốt, Trần Việt ăn liền hai bát cơm đầy, không ngừng khen món ăn ngon. Dì Lữ cười tít mắt, nói: “Cậu Trần đẹp trai thật đấy, với cậu Chu đúng là trời sinh một đôi!”

Nghe câu đó, Trần Việt suýt thì bị cơm làm nghẹn, còn Chu Chúc Tinh khẽ cong khóe môi, quyết định tháng này sẽ tăng lương thêm cho dì Lữ.

Sau bữa cơm, Trần Việt chào Chu Chúc Tinh rồi về phòng mình. Giống như kiếp trước, hai người không ngủ chung một phòng. Dì Lữ từng lén hỏi Trần Việt về chuyện này, nhưng cậu chỉ ậm ừ cho qua.

Chu Chúc Tinh thích một mình, việc ngủ một mình cũng là điều dễ hiểu. Cho đến tận bây giờ, Trần Việt vẫn luôn nghĩ như vậy.

Dù như vậy, cũng không phải là họ chưa từng ngủ chung một giường.

Có lần Chu Chúc Tinh dẫn cậu đến thành phố lân cận tham dự tiệc tối, khách sạn chỉ chuẩn bị một phòng, lại là phòng giường đôi. Thật ra Trần Việt không có vấn đề gì với việc hai người đàn ông ngủ chung giường, huống chi bọn họ còn là chồng chồng trên danh nghĩa. Nhưng vì sợ Chu Chúc Tinh cảm thấy không thoải mái, cậu đã nhanh chóng tắm xong rồi lên giường trước, còn cố tình nằm nghiêng sang một bên, chỉ chiếm một phần ba chiếc giường.

Kết quả, sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu lại phát hiện mình và Chu Chúc Tinh đang ôm nhau, gần đến mức chỉ cần hơi ngẩng mặt là có thể chạm vào sống mũi của đối phương.

Đó là lần đầu tiên cậu bắt đầu nảy sinh nghi ngờ trong lòng, không lẽ dáng ngủ của mình lại tệ đến mức ôm người ta như ôm gối ôm thế này sao?

Ngoài ra, Trần Việt còn phát hiện môi mình bị sưng. Nhưng cậu không nghĩ nhiều, cho rằng chắc là bị muỗi cắn trong đêm.

Chỉ có điều, cũng thật kỳ lạ, sao chỉ sưng mà lại không ngứa.\

Hết chương 12

Bình Luận (0)
Comment