Chương 13
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt cảm thấy hình như mình có gì đó không ổn lắm. Không biết là di chứng của việc sống lại hay là hậu chấn sau vụ tai nạn xe, cậu luôn vì một chuyện nhỏ nhặt nào đó mà đột nhiên nghĩ đến Chu Chúc Tinh.
Giống như bây giờ, khi nhìn căn phòng thay đồ vừa mới sắp xếp xong, cậu không nhịn được mà nghĩ, nếu kiếp trước Chu Chúc Tinh không khóa căn phòng này lại, thì cậu đã chẳng phải để quần áo lại ở căn hộ cũ… Không đúng, hình như là cậu đã nói với Chu Chúc Tinh trước rằng mình không có nhiều quần áo.
Chỉ cần dính đến Chu Chúc Tinh, đầu óc Trần Việt lại rối như một cuộn len, lộn xộn và chẳng thể nào gỡ nổi.
Thôi, không nghĩ nữa. Trần Việt lắc đầu, bước ra khỏi phòng thay đồ, vừa vặn đụng mặt Trần Phạn Phạn đang đi tới. Cậu ngồi xuống, ôm nó lên: “Con thích căn nhà này lắm phải không, hả?”
Trần Phạn Phạn “meo” một tiếng, như thể đang nói là thích.
Trần Việt bật cười hai tiếng: “Vậy con có thích ba Tinh của con không? Hừ, mới kết hôn chưa đầy một tuần đã bỏ ra nước ngoài công tác, nhẫn tâm để lại cục cưng như con ở lại, mình đừng thích ảnh nữa, chịu không?”
Trần Phạn Phạn lại kêu một tiếng.
Trần Việt vừa xuống cầu thang vừa vuốt lông mèo, tự lẩm bẩm: “Vẫn thích ảnh đi. Ảnh là người rất tốt, cho con ở nhà to như vậy, còn chuẩn bị riêng một căn phòng. Thức ăn cho mèo thì toàn loại đắt gấp mấy lần mấy thứ ba mua. Không thể nói là ba con nghèo đâu nhé, ba đang nuôi con nghiêm túc lắm đấy.”
Đẩy cửa phòng được thiết kế riêng cho Trần Phạn Phạn, Trần Việt đặt nó vào ổ mèo, vừa xoa đầu nó vừa nói: “Ảnh đã cứu ba đấy. Là người tốt thật sự. Ảnh chỉ là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi, nhìn mặt lúc nào cũng như tảng băng, nhưng thực ra… rất tốt bụng.”
“Giờ nghĩ lại vẫn không hiểu được, làm sao có người có thể ngốc nghếch đến mức lấy thân mình che chắn cho người khác lúc gặp nạn chứ? Có lẽ lần sống lại này… là ông trời cho ba cơ hội để báo ơn chăng?”
Câu nói ấy khiến chính Trần Việt cũng bật cười: “Thôi, không làm phiền con nữa, ngủ ngon nhé.”
Trần Phạn Phạn nhắm mắt, cái đuôi khe khẽ vẫy, trông như thể cũng buồn ngủ rồi.
Trần Việt vươn vai một cái, nhìn đồng hồ, quyết định ra ngoài một chút.
Cậu lại vuốt Trần Phạn Phạn thêm cái nữa rồi xoay người rời khỏi phòng.
Mọi chuyện đều bình thường — Ngoại trừ việc Trần Việt quên mất trong phòng Trần Phạn Phạn có lắp một chiếc camera.
Ở kiếp trước, chiếc camera đó là do vài ngày sau Chu Chúc Tinh mới cho lắp. Phòng mèo cũng là sau khi Trần Phạn Phạn đến nhà mới bắt đầu được thiết kế lại. Có đôi khi Trần Việt không ở nhà, Chu Chúc Tinh sợ mèo con chạy lung tung gặp nguy hiểm nên đã lắp camera theo dõi.
Nhưng ở kiếp này, ngay khi biết Trần Việt sẽ mang con mèo nhỏ đến sống cùng, Chu Chúc Tinh đã chuẩn bị mọi thứ từ trước.
**
“Tổng giám đốc Chu…” Đường Mịch lên tiếng lần thứ ba, nhìn Chu Chúc Tinh vẫn đang thất thần từ khi tỉnh lại.
Ánh mắt Chu Chúc Tinh chuyển sang khuôn mặt đối phương: “…Đường Mịch?”
Đường Mịch đẩy gọng kính trên sống mũi: “Tôi đây. Tôi đã gọi ngài mấy lần rồi, mà ngài không trả lời.”
Nhìn cô thư ký ngây ngô đứng trước mặt, gọng kính mảnh, tóc dài xõa xuống, áo sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, trong khoảnh khắc ấy, Chu Chúc Tinh có cảm giác hoang mang đến mức ngỡ ngàng.
Chỉ giây trước thôi, anh vẫn đang trong vụ tai nạn xe đầy bất ngờ, dùng thân mình che chắn cho Trần Việt.
Giây tiếp theo, khi tỉnh lại, đập vào mắt anh là trần nhà trắng toát của bệnh viện.
Rồi anh lại thấy được Đường Mịch của ba năm trước.
Đường Mịch là thư ký của anh, đã ở bên anh suốt ba năm nay. Cùng với thời gian, Đường Mịch không còn đeo chiếc kính gọng mảnh để che đi đôi mắt đẹp của mình nữa, tóc cũng đã cắt ngắn, năng lực trong ba năm qua tăng lên rõ rệt, đã trở thành một trong những trợ thủ đắc lực nhất của Chu Chúc Tinh.
Mà Đường Mịch của ba năm sau, gương mặt tuyệt đối sẽ không có vẻ bối rối, non nớt như hiện tại.
Chu Chúc Tinh cắt ngang lời mà Đường Mịch đang định nói, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy tháng mấy?”
Đường Mịch cảm thấy câu hỏi này hơi lạ, nhưng nghĩ đến việc Tổng giám đốc Chu vừa ốm một trận, sốt cao tới 39 độ, đầu óc chưa tỉnh táo là chuyện bình thường nên đáp: “…Ngày 5 tháng 12.”
Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, cảm thấy nếu hỏi “năm nay là năm bao nhiêu” thì quá ngu ngốc, nên liếc nhìn chiếc điện thoại trên bàn, mở ra xem — Thời gian là ba năm trước.
Sau đó, Đường Mịch thấy được biểu cảm vô cùng phức tạp của Tổng giám đốc Chu. Cô thậm chí đọc ra được từ khuôn mặt vốn vô cảm kia một chút khó tin, có lẽ còn có niềm vui mừng và cả một chút đau buồn.
Cô mới đến tập đoàn Chu thị chưa được bao lâu, ấn tượng về Chu Chúc Tinh trước đó đều là nghe người khác kể lại, nào là Tổng giám đốc Chu lúc nào cũng mặt lạnh như tiền, họp hành vô cùng nghiêm khắc, nhưng vì gương mặt quá đẹp trai nên chỉ cần nhìn một cái là tâm trạng cả ngày tốt lên. Thế nhưng nếu lỡ chạm phải ánh mắt lạnh như băng kia, thì lại khiến người ta run lên vì sợ.
Đường Mịch từng thấy ảnh Chu Chúc Tinh trên tạp chí tài chính, anh tuấn, phong độ, được mệnh danh là “nam thần giới tài chính”. Chưa đầy 30 tuổi đã chống đỡ cả một tập đoàn Chu thị, chiều cao gần 1m85, gương mặt điển trai khỏi chê, duy chỉ có một nhược điểm, đó chính là quá lạnh lùng.
Nhưng sau khi gặp Chu Chúc Tinh bằng xương bằng thịt, định kiến đó hoàn toàn bị phá vỡ.
Hôm Đường Mịch đến phỏng vấn, cũng có một người đàn ông đến thi cùng. Gã ta ăn nói rất trôi chảy, học vấn thì nổi trội. Khi thấy Đường Mịch sau phỏng vấn trở về với dáng vẻ nhút nhát, gã lộ vẻ khinh thường, không rõ là do tự tin vào học vấn hay vì giới tính, mà bắt đầu buông lời châm chọc Đường Mịch, thậm chí nói năng có phần dung tục.
Đường Mịch siết chặt tay, cắn môi, trong lòng mắng gã đàn ông kia không biết bao nhiêu lần. Ngay khi gã còn đang định tiếp tục luyên thuyên bẩn thỉu, một người đàn ông điển trai xuất hiện.
Anh ấy lạnh lùng, đeo kính không gọng, đứng trước mặt gã kia, cúi người nhìn xuống, giọng nói không mang theo chút cảm xúc vang lên bên tai Đường Mịch: “Cậu đã bị loại rồi.”
Đường Mịch quay đầu theo giọng nói — khuôn mặt còn đẹp hơn ảnh trên tạp chí gấp trăm lần đang hiện ra trước mắt cô.
Gã kia lập tức hoảng loạn, trợn tròn mắt, cuống quýt nói: “Tổng giám đốc Chu, tôi, tôi đâu có làm gì sai đâu, vừa rồi chỉ đùa chút với em gái này thôi mà.”
“Đùa với ai cơ?” Có truyền thuyết là Tổng giám đốc Chu thì đứng ngay cạnh, Đường Mịch lập tức có thêm can đảm, mở miệng phản bác: “Thứ nhất, học vấn không thể sàng lọc rác rưởi, học vấn và năng lực của tôi chưa chắc thua anh. Thứ hai, làm người thì nên có lễ phép, kiêu ngạo và vô lễ, mẹ anh không dạy à? Cuối cùng, giữ cho cái miệng sạch sẽ vào, miệng hôi thì đi súc miệng, thứ chỉ biết suy nghĩ bằng nửa th*n d*** thì không xứng đứng ở đây.”
Có lẽ vì bị một người phụ nữ mà gã cho là kém mình mắng công khai nên càng thấy mất mặt, gã đàn ông đỏ mặt tía tai, nhưng lại e dè ánh mắt lạnh lẽo của Chu Chúc Tinh, nên chỉ dám giận dữ trừng Đường Mịch, không quên cố biện minh cho mình.
“Cô ấy nói sai à?” Chu Chúc Tinh hờ hững liếc qua, ánh mắt lạnh đến tê người, “Tập đoàn Chu thị tuyển người, không phải thứ gì cũng có thể bước vào.”
Chính vào khoảng khắc đó, Đường Mịch mới phát hiện, hóa ra vị Tổng giám đốc Chu mà người ta đồn là vô cảm, lạnh lẽo kia, thật ra là một người rất tốt.
Hết chương 13