Chương 14
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Ngay lúc Đường Mịch đang mất tập trung, Chu Chúc Tinh cũng đang tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra sau khi tỉnh lại. Sau tai nạn xe, anh không chết, không đúng, là khải tử hoàn sinh, hoặc có thể nói là —— sống lại.
Anh đã quay về ba năm trước, tuần đầu tiên sau khi anh và Trần Việt đăng ký kết hôn. Hai người mới đăng ký được mấy ngày, Chu Chúc Tinh đã phải ra nước ngoài công tác. Có lẽ do chênh lệch nhiệt độ lớn, lại mặc ít quần áo, bất cẩn nên anh bị cảm lạnh. Ban đầu cứ tưởng chỉ là cảm vặt, Chu Chúc Tinh không để tâm, nhưng sau khi cố chịu đựng cơn choáng váng để kết thúc cuộc họp kéo dài bốn tiếng, anh bước ra khỏi phòng họp thì chân bỗng mềm nhũn, ngã từ cầu thang xuống, sau đó được đưa vào bệnh viện.
Chính cú ngã đó đã khiến Chu Chúc Tinh nhớ lại những chuyện kiếp trước và cả chuyện đăng ký kết hôn với Trần Việt ở kiếp này.
Trần Việt…
Ánh mắt Chu Chúc Tinh khẽ dao động.
Ở kiếp trước, khi Trần Việt vừa mới đăng ký kết hôn với anh, vẫn giữ thái độ khách sáo, lễ phép. Thậm chí ba năm sau, mối quan hệ giữa họ vẫn không có tiến triển gì. Cũng đúng thôi, dù sao thì cũng là do anh ép buộc đối phương đăng ký kết hôn, làm sao người ta có thể thích anh được chứ?
Đúng là si tâm vọng tưởng.
Khóe miệng Chu Chúc Tinh không kìm được mà xị xuống.
Nhưng Trần Việt của kiếp này, ngay từ đầu đã thể hiện một mặt khác lạ với anh, giống như đang đối xử với một người bạn vậy.
Chu Chúc Tinh mím môi, có chút không vui. Anh lại có chút ghen với chính mình ba năm trước.
Anh mở điện thoại, ánh mắt dừng lại vài giây trên một ứng dụng, sau đó ngẩng đầu nói với Đường Mịch: “Cô ra ngoài trước đi, có việc tôi sẽ gọi.”
Đường Mịch sực tỉnh, gật đầu, đáp “Vâng” rồi rời khỏi phòng bệnh.
Vừa khi Đường Mịch rời khỏi, Chu Chúc Tinh lập tức mở ứng dụng đó lên, một ứng dụng có thể xem camera giám sát, kết nối với camera trong phòng Trần Phạn Phạn.
Sau khi mở video lên, ánh mắt Chu Chúc Tinh liền dính chặt vào màn hình.
Anh không ngờ Trần Việt lại đang bế Trần Phạn Phạn xuất hiện trong khung hình, trong video Trần Việt đặt con mèo xuống, cúi người như muốn nói gì đó. Chu Chúc Tinh vặn to âm lượng lên, liền nghe thấy giọng Trần Việt vang lên:
“Ảnh đã cứu ba đấy. Là người tốt thật sự. Ảnh chỉ là kiểu ngoài lạnh trong nóng thôi, nhìn mặt lúc nào cũng như tảng băng, nhưng thực ra… rất tốt bụng.”
“Giờ nghĩ lại vẫn không hiểu được, làm sao có người có thể ngốc nghếch đến mức lấy thân mình che chắn cho người khác lúc gặp nạn chứ? Có lẽ lần sống lại này… là ông trời cho ba cơ hội để báo ơn chăng?”
Lông mày Chu Chúc Tinh khẽ nhíu lại. Nhìn Trần Việt rời khỏi khung hình, lúc này anh mới hoàn hồn. Những lời đó là ý gì? Tiểu Nguyệt của anh cũng sống lại rồi sao?
Vậy thì… kiếp này ngay từ khi bắt đầu đăng ký kết hôn, Trần Việt đã là Trần Việt của kiếp trước rồi sao? Cho nên cậu ấy không né tránh hành động anh quàng khăn giúp, chủ động chụp ảnh Trần Phạn Phạn gửi cho anh, cũng không giống kiếp trước, để hết quần áo ở nhà của mình.
Huống hồ, căn phòng bị khóa ở kiếp trước kia… chẳng phải Trần Việt đã biết rồi sao?
Chu Chúc Tinh mím môi, tạm rời khỏi những dòng suy nghĩ ấy.
Kiếp trước, anh cứ ngỡ buông tay là lựa chọn tốt, nhưng đến khoảnh khắc ôm chặt Trần Việt trước khi chết, anh mới nhận ra, mình không thể buông được.
Để ép bản thân giả vờ như không yêu người đó, để người đó không còn chán ghét mình nữa, Chu Chúc Tinh đã dùng hết sức lực để không để lộ tình cảm trước mặt Trần Việt.
Nhưng ông trời lại cho anh một cơ hội làm lại, cũng cho Trần Việt một cơ hội làm lại. Chu Chúc Tinh khép mắt lại, âm thầm hạ quyết tâm. Lần này, anh tuyệt đối sẽ không buông tay nữa.
Thậm chí anh còn nghĩ, nếu kiếp này Trần Việt đối xử tốt với anh như vậy là vì cảm thấy áy náy và biết ơn, thì anh cũng sẽ lợi dụng loại tình cảm đó để nắm chặt lấy cậu ấy.
Cứ xem như anh là một kẻ xấu đi.
Chu Chúc Tinh khẽ nhếch môi, anh thật sự khao khát có được tình yêu của Trần Việt đến mức ấy.
Điều chỉnh lại tâm trạng, Chu Chúc Tinh mở khung trò chuyện với Trần Việt ra.
Trong mấy ngày anh đi công tác, hai người thỉnh thoảng vẫn nhắn vài câu với nhau.
Ở chỗ anh bây giờ là bảy giờ sáng, bên Trần Việt là hai giờ chiều, chênh lệch múi giờ bảy tiếng, Trần Việt nhớ rất rõ. Vì vậy Trần Việt thường sẽ nhắn tin cho Chu Chúc Tinh vào khoảng hai giờ rưỡi chiều, hoặc là Chu Chúc Tinh sẽ hỏi Trần Việt đã ăn cơm chưa.
Những điều họ nói chuyện rất đơn giản, chỉ là thời tiết thế nào, ăn uống ra sao, có bận không… những chuyện vụn vặt như thế. Nhưng Chu Chúc Tinh luôn nghiêm túc trả lời từng tin nhắn.
Tối hôm qua, khoảng hơn tám giờ, anh bị ngã một cú, lại bị sốt cao, ngủ một mạch đến tận bảy giờ sáng nên đã bỏ lỡ tin nhắn mà Trần Việt gửi tối qua.
Y: Vừa đến Tầm Mịch một chút, Tưởng Tùng Tầm nói lần sau cùng ăn bữa cơm nhé, nể mặt không, đàn anh Chu?
Y: Về đến nhà rồi, cho anh xem Phạn Phạn.
Y: [Video]
Y: Ngủ rồi à? Thôi được, chúc ngủ ngon.
Nhìn những tin nhắn này, Chu Chúc Tinh gần như có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Trần Việt khi gửi chúng, ánh mắt cũng chắc hẳn mang theo ý cười. Anh thích sức sống tràn đầy trong con người Trần Việt, hoàn toàn khác hẳn với luồng khí chết chóc toát ra từ bản thân mình. Ai từng tiếp xúc với Trần Việt đều không thể nói xấu cậu ấy.
Trần Việt là người tinh tế, lại dịu dàng với người khác. Mỗi khi cậu cười, đôi mắt cong thành hai vầng trăng nhỏ, vô cùng đáng yêu.
Anh từng nghĩ sẽ không bao giờ được thấy dáng vẻ cậu ấy cười nữa, vậy mà lại được ban cho cơ hội làm lại, để anh có thể nhìn thấy Tiểu Nguyệt của mình một lần nữa, thật sự là điều tuyệt vời nhất rồi.
Chu Chúc Tinh lần lượt trả lời từng tin nhắn của Trần Việt:
Z: Được, hôm khác cùng đi ăn.
Z: Đáng yêu.
Z: Tối qua bị sốt ngất xỉu, mới tỉnh, xin lỗi, không xem được tin nhắn của em.
Chu Chúc Tinh cảm thấy chuyện ngã sấp xuống có phần quá ngốc, nên đã đổi cách nói một chút.
Kiếp trước, anh không hề kể chuyện này cho Trần Việt, chỉ lặng lẽ giấu trong lòng. Nhưng hiện tại, suy nghĩ của anh đã thay đổi, nếu có thể khiến Trần Việt chú ý đến anh nhiều hơn một chút, thì giả vờ yếu đuối một chút cũng không sao cả.
**
Khi nhận được tin nhắn của Chu Chúc Tinh, Trần Việt vừa bắt được xe ở cổng khu dân cư, chuẩn bị đến Tầm Mịch.
Thấy dòng tin “sốt ngất xỉu”, Trần Việt khẽ nhíu mày, trong đầu vừa lo lắng vì sao lại đột nhiên bệnh, vừa nghĩ, quả nhiên không giống như trước nữa, mặt băng giờ cũng không còn trầm lặng như xưa.
Trần Việt suy nghĩ một chút, liền gọi một cuộc video qua.
Đối phương gần như lập tức bắt máy.
Qua màn hình, Trần Việt nhìn thấy Chu Chúc Tinh với vẻ mặt nghiêm túc, sắc mặt dường như tái nhợt đi khá nhiều, trên trán dán một miếng dán hạ sốt hơi lệch, trông có phần buồn cười, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến vẻ điển trai của anh.
“Sao tự nhiên gọi video?” Chu Chúc Tinh mở miệng trước, giọng điệu cũng dịu dàng hơn hẳn.
Trần Việt nghĩ chắc là do sốt nên mới như vậy, trong lòng thầm nghĩ, đúng là bệnh tật cũng là một thứ huyền học, “Thì xem anh thế nào ấy mà. Bây giờ hạ sốt chưa? Anh bảo Đường… thư ký hoặc trợ lý chú ý chút, đừng để sốt lại nữa.”
Cậu vốn định nói là chị Đường Mịch, nhưng lời đến miệng lại nuốt xuống, vì kiếp này cậu chưa từng gặp Đường Mịch, suýt nữa thì để lộ sơ hở.
Nào ngờ, trong khi cậu còn tưởng mình phản ứng nhanh nên may mắn tránh được, thì trong mắt Chu Chúc Tinh, thân phận của Trần Việt đã rõ như ban ngày.
Chu Chúc Tinh khẽ cong môi, làm bộ như không nghe thấy chữ “Đường” mà Trần Việt nuốt lại, gật đầu nói: “Ừm.”
“Anh phải uống thuốc đúng giờ, chú ý nghỉ ngơi. Nếu có thể thì ở lại bên đó thêm vài ngày cũng được.” Trần Việt lại dặn dò.
“Ừ, được. Nhưng ngày mai anh sẽ về.”
Trần Việt lập tức mở to mắt: “Anh vẫn chưa khỏi hẳn, lịch trình gấp vậy chịu nổi không?”
“Chịu được, em đừng lo cho anh.” Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt qua màn hình, đầu ngón tay khẽ động.
Anh đã không thể chờ đợi thêm nữa để được gặp lại Tiểu Nguyệt bằng xương bằng thịt, sống sờ sờ của mình.
**
Chan: Trước là do quan hệ chưa thân nên để tôi-em. Giờ ảnh sống lại rồi nên thay anh-em.
Còn Tiểu Nguyệt thì….thôi để mấy chương sau đi.
Hết chương 14