Chương 15
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Cuộc gọi video này không kéo dài lâu, sau khi kết thúc, bác tài bắt đầu trò chuyện vu vơ với Trần Việt: “Gọi video với người yêu à?”
Trần Việt hơi sững người, mắt nheo lại: “Vâng, mới kết hôn không lâu.”
“Aizz, tốt quá rồi. Mới kết hôn mà, tình cảm lúc này là ngọt ngào nhất, ngày nào cũng dính nhau như keo, gọi video suốt. Hồi tôi với vợ mới quen nhau, cô ấy dính lấy tôi suốt, không chịu được yêu xa tí nào. Bây giờ có hai đứa con rồi, ngày nào cũng nhắn cả đống tin. Con gái tôi còn bảo vợ chồng tôi sến quá, năm mươi rồi còn như cặp đôi hai mươi vậy đó…”
Trần Việt nghe bác tài kể về chuyện tình yêu của bác với vợ, thỉnh thoảng mỉm cười. Ba mẹ cậu cũng như vậy, ngày nào cũng tình cảm mặn nồng.
Hồi sinh Trần Việt, mẹ cậu đã phải chịu khổ không ít, ba Trần đau lòng vô cùng, nên quyết định sẽ không sinh thêm con nữa. Mẹ Trần sống đến năm mươi tuổi, nỗi khổ duy nhất là lúc sinh Trần Việt.
Gia đình họ Trần có bầu không khí rất tốt, Trần Việt lớn lên trong tình yêu thương của ba mẹ. Cậu vốn ngoan ngoãn, dễ bảo, so với mấy đứa trẻ hàng xóm nghịch ngợm thì càng được lòng người lớn.
Từ nhỏ đến lớn, Trần Việt chưa từng phải chịu khổ. Cậu thông minh, chăm chỉ học hành, thành tích luôn ổn định. Ba mẹ cậu cũng không cấm cản cậu học thêm những thứ khác, đăng ký một đống lớp năng khiếu, nhưng chẳng có mấy cái khiến cậu theo đến cùng. Trần Việt cái gì cũng biết một ít, nhưng chẳng giỏi thứ gì.
Cho nên, Trần Việt luôn cảm thấy mãn nguyện. Cậu đã sống trong một gia đình quá đỗi hạnh phúc, có được nhiều thứ hơn rất nhiều người.
Bác tài lại chuyển đề tài từ chuyện yêu đương sang hai cô con gái của mình. Trần Việt vừa nghe vừa bất giác nghĩ đến Chu Chúc Tinh.
Khác với Trần Việt, Chu Chúc Tinh lớn lên trong một gia đình khá méo mó, tình yêu thương anh nhận được rất ít, thay vào đó là những toan tính và đấu đá.
Trần Việt siết chặt điện thoại trong tay. Chu Chúc Tinh vốn luôn đề phòng người khác, chuyện như bị bệnh sẽ không dễ dàng nói ra cho ai biết.
Vậy mà lần này lại không hề giấu giếm, thẳng thắn nói với cậu, Trần Việt không khỏi nghĩ, chẳng lẽ đây chính là hiệu ứng cánh bướm sao?
Đang nghĩ ngợi, xe đã dừng lại. Trần Việt trả tiền xong, chào bác tài rồi bước vào quán bar Tầm Mịch.
Vừa bước vào, khăn quàng còn chưa tháo, Tưởng Tùng Tầm đã chạy ra: “Sao? Tiểu Chu tổng nhà cậu vẫn chưa về à?”
Trần Việt không giấu chuyện Chu Chúc Tinh đi công tác. Ngay ngày đầu anh đi, cậu đã kể cho Tưởng Tùng Tầm nghe. Tưởng Tùng Tầm vừa nghe đã tỏ vẻ bất mãn, mới đăng ký kết hôn chưa đến một tuần, chăn còn chưa ấm, thế mà đã đi công tác rồi!
Trần Việt không kể chuyện hai người vẫn ngủ riêng, chỉ âm thầm bênh vực Chu Chúc Tinh, nói lịch công tác là đã sắp xếp từ trước.
Nghe Trần Việt nói, vừa tháo khăn quàng cổ, vừa chậm rãi đáp: “Ngày mai anh ấy về rồi.”
Tưởng Tùng Tầm còn chưa kịp nói thêm, Trần Việt lại tiếp lời: “Anh ấy bị sốt. Tôi muốn anh ấy nghỉ ngơi thêm vài ngày bên đó, nhưng anh không chịu.”
Giọng nói của cậu mang theo chút oán trách, trách sao người kia không biết tự chăm sóc bản thân, tại sao lại không coi trọng sức khỏe của mình. Nhưng trong tai Tưởng Tùng Tầm, đây rõ ràng là đang khoe tình cảm!
Anh “chậc” một tiếng, khoác vai Trần Việt: “Cậu đần à, anh ta về sớm chắc chắn là muốn gặp cậu rồi! Hai người mấy ngày rồi không gặp nhau, hử?”
Trần Việt mím môi, như đang đếm xem thật ra đã mấy ngày không gặp rồi. Tưởng Tùng Tầm thấy người anh em của mình làm cái vẻ mặt “cậu trai nhỏ tương tư” như vậy, lại trêu tiếp: “Chẳng lẽ cậu không muốn gặp anh ta à?”
“…Tôi vừa gọi video với anh ấy trên xe.” Trần Việt chậm rãi đáp.
Tưởng Tùng Tầm nhướn mày, giọng đầy ẩn ý nói: “Gọi video thì có chạm được vào người ta đâu, cũng chẳng thấy được người thật bằng xương bằng thịt, làm sao so được với gặp mặt ngoài đời chứ.”
“Anh hỏi cậu, nếu anh ta vì muốn gặp cậu mà chấp nhận đang sốt cũng phải từ nước ngoài bay về, cậu có cảm động không?”
“…Cảm động.” Trần Việt gật đầu: “Nhưng…” anh ấy cũng chưa chắc là vì muốn gặp tôi mà quay về…
“Đừng có nhưng nữa, để anh xem tin nhắn của hai người.”
Trần Việt còn chưa kịp thoát khỏi cảm xúc vừa rồi, ngón tay đã theo bản năng mở khung trò chuyện với Chu Chúc Tinh đưa cho Tưởng Tùng Tầm xem.
Và thế là, cậu thấy Tưởng Tùng Tầm hết sức tự nhiên cầm lấy điện thoại của mình, gõ nhanh mấy chữ rồi gửi đi, còn đính kèm một sticker.
Làm xong một loạt thao tác, Tưởng Tùng Tầm trả lại điện thoại cho Trần Việt, vỗ vai cậu: “Người ta đã không thể chờ được nữa, thì mình cũng nên cho người ta một bất ngờ chứ, đúng không?”
Trần Việt nhìn xuống màn hình điện thoại — Tưởng Tùng Tầm vừa dùng điện thoại của cậu để gửi cho Chu Chúc Tinh hai tin nhắn:
Y: Ngày mai em đi đón anh nhé.
Y: [Hôn hôn bảo bối]
Trần Việt: …
Cậu còn chưa kịp thu hồi, thì ngay giây sau đó, Chu Chúc Tinh đã trả lời:
Z: Được.
Z: [Mèo con hôn hôn]
Cảm giác ngại ngùng trong lòng Trần Việt lập tức bị sticker đáng yêu đó quét sạch. Cậu cong khóe môi, nhấn giữ sticker rồi ấn lưu về.
“Nhắn tin với người yêu đấy à?”
Trần Việt quay đầu lại nhìn theo tiếng nói, thì thấy Tưởng Tồn đã ngồi xuống bên trái mình, mỉm cười hỏi.
Trần Việt nhíu mày: “Sao anh biết?”
Tưởng Tồn làm vẻ mặt “thiên cơ bất khả lộ”: “Vẻ mặt bừng sáng vì x**n t*nh của cậu ban nãy, muốn không nhận ra cũng khó.”
Trần Việt cười cười, không nói tiếp về chủ đề đó nữa. Cậu tắt điện thoại rồi bắt đầu trò chuyện phiếm với Tưởng Tồn: “Sao hôm nay tới sớm thế?”
“Ngô Tịch muốn thử bộ trống mới, nên tôi đành vì bạn mà liều mình thôi.” Tưởng Tồn nhún vai.
Nghe đến “bộ trống”, Trần Việt khẽ động tâm, hỏi: “Anh thấy tôi học đánh trống có được không?”
“…Tôi có thể dạy.” Ngô Tịch nhìn chằm chằm Trần Việt hơn mười giây, rồi chậm rãi lên tiếng.
Tưởng Tồn vỗ vỗ lưng Trần Việt, ghé tai nói khá lớn: “Tôi nói rồi mà, Ngô Tịch nông cạn lắm. Cậu mà nhờ dạy, kiểu gì cũng không từ chối đâu.”
Ngô Tịch nở nụ cười có chút nguy hiểm: “Tưởng Tồn, tôi nghe thấy hết rồi đấy.”
**
Biết được giờ chuyến bay của Chu Chúc Tinh, hôm sau Trần Việt không đến Tầm Mịch khảo sát mà đi thẳng ra sân bay đón người.
Chuyến bay lần này của Chu Chúc Tinh bị hoãn, Trần Việt phải đợi thêm gần ba tiếng.
Trong ba tiếng đó, cậu chơi năm trận game, hoàn thành mười bốn ván mini-game WeChat, lướt video ngắn suốt nửa tiếng, đến khi điện thoại chỉ còn 11% pin thì cuối cùng cũng nhìn thấy Chu Chúc Tinh.
Đối phương gần như là người đầu tiên chạy ra khỏi cửa, ánh mắt dáo dác tìm kiếm, cuối cùng dừng lại trên người Trần Việt, rồi chầm chậm bước từng bước một về phía cậu.
Trần Việt cảm thấy bước chân của đối phương như trùng khớp với nhịp tim của mình, tiếng “thình thịch” vang lên rõ ràng trong lồng ngực.
Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ mấy ngày không gặp, vậy mà lần gặp lại này, Trần Việt lại có cảm giác như đã qua cả một đời.
Chu Chúc Tinh dừng lại cách Trần Việt hai bước chân, dường như hít một hơi thật sâu.
Vài giây sau, Trần Việt nghe thấy anh nói: “Lâu rồi không gặp, Trần Việt.”
Hết chương 15