Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 16

Chương 16

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Câu “Lâu rồi không gặp” ấy khiến Trần Việt đột nhiên có cảm giác như hai người đang diễn một phân cảnh trong phim tình cảm, một cặp đôi chia tay nhiều năm, giờ bất ngờ gặp lại. Cậu bị chính suy nghĩ này làm cho bật cười, rồi dừng lại một giây, cũng đáp lại Chu Chúc Tinh: “Lâu rồi không gặp, đàn anh Chu.”

Cậu vừa nói xong, Đường Mịch đã chạy nhanh từ phía sau Chu Chúc Tinh tới, suýt thì không kịp phanh. Cô nhìn tổng giám đốc của mình, rồi lại nhìn Trần Việt, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần nữa. Thật lòng mà nói, cô chưa từng thấy người đàn ông nào…xinh đẹp như vậy. Tuy “xinh đẹp” là từ ít khi dùng để tả đàn ông, nhưng ấn tượng đầu tiên mà Trần Việt mang lại cho cô chính là xinh đẹp.

Trần Việt không buộc tóc, phần mái có hơi dài, hơi vướng mắt một chút, nhưng cũng không thể che đi đôi mắt cuốn hút kia. Hôm nay cậu mặc áo len cổ lọ màu đen, khoác áo măng tô màu be, mang giày Martin boots, trông còn thần thái hơn cả người mẫu trên tạp chí.

Ba tiếng chờ ở sân bay vừa rồi, Trần Việt đã khiến không ít người phải ngoái nhìn.

Trần Việt cũng để ý thấy Đường Mịch phía sau, nhớ lại cảnh mình và Chu Chúc Tinh chỉ mới mấy ngày không gặp mà lại chào nhau kiểu “lâu rồi không gặp”, liền bật cười: “Cảm giác như đang diễn phim thần tượng ấy. Lúc này mà bật bài [Lâu rồi không gặp] của Trần Dịch Tấn thì chuẩn không cần chỉnh.”

Chu Chúc Tinh nhìn cậu vài giây rồi khẽ “ừm” một tiếng, trong mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp.

Ngày hai người đi đăng ký kết hôn, người đưa đón không phải Đường Mịch mà là một trợ lý lớn tuổi hơn. Khi ấy, Đường Mịch đang được cử đi công tác ở thành phố khác nên không biết người đàn ông đẹp trai trước mặt chính là bạn đời hợp pháp của tổng giám đốc nhà mình.

Đang lúc Đường Mịch còn đang thầm cảm thán trai đẹp chơi với trai đẹp thì nghe thấy Chu Chúc Tinh giới thiệu với Trần Việt: “Đây là thư ký của anh, Đường Mịch.”

Trần Việt mỉm cười chào một cách thân thiện. Đường Mịch bị nụ cười đó làm cho choáng váng, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Chào, chào anh.”

Ngay sau đó, cô lại nghe thấy Chu Chúc Tinh lên tiếng, giọng rất vui vẻ: “Đây là Trần Việt, bạn đời hợp pháp của tôi.”

Đường Mịch trợn trừng mắt. Nhờ vào tố chất chuyên nghiệp, cô không buột miệng chửi thề, chỉ nuốt nước bọt, rồi nhanh chóng đổi cách xưng hô: “Chào anh dâu*.”

(*Raw là lão bản nương, tui không biết thay thế bằng gì cái chữ ‘nương’ kia. Thôi thì cái ‘anh dâu’ hơi vượt cấp nhưng để tạm nhé. Ai biết thay gì hay hơn cmt tui sửa.)

Nghe thấy từ “anh dâu”, Trần Việt bật cười thành tiếng. Cậu suýt quên mất rằng chị Đường Mịch ba năm trước vẫn còn dễ thương như vậy, nếu so với Đường Mịch của ba năm sau thì đúng là đáng yêu hơn nhiều.

Chu Chúc Tinh cũng bật cười, liếc nhìn phản ứng của Trần Việt nhưng không sửa cách xưng hô đó.

Hai nhân viên đi công tác cùng cũng lần lượt theo sau, cả năm người cùng nhau tiến về phía lối ra. Chu Chúc Tinh và Trần Việt đi song song phía trước. Đường Mịch và hai nhân viên kia đi phía sau, nhìn bóng lưng hai người kia sánh bước bên nhau mà không khỏi cảm thán, từ dáng người đến bước đi, đúng là xứng đôi đến mức hoàn hảo.

Hai người đi trước không biết suy nghĩ của người phía sau, chỉ lặng lẽ bước đi, nhưng lại vô cùng ăn ý.

“Còn sốt không?” Trần Việt hỏi.

Chu Chúc Tinh hơi sững lại, ho khan hai tiếng: “Vẫn còn hơi sốt.”

Trần Việt nghiêng đầu nhìn anh: “Về nhà bảo dì Lữ nấu chút nước gừng uống cho ấm. Tối nay anh còn định đến công ty nữa không?”

“Không đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi.” Chu Chúc Tinh cũng nghiêng đầu nhìn Trần Việt, rồi mở điện thoại gửi tin nhắn cho Đường Mịch:

Z: Dời hết công việc tối nay sang sau đi.

Trần Việt rất hài lòng với câu trả lời đó, gật đầu nói: “Vậy mới đúng chứ. Làm việc với nghỉ ngơi phải kết hợp hài hòa, bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều vào. Phải biết quý trọng thân thể mình chứ.”

Trần Việt đôi khi nói chuyện sẽ kéo dài âm cuối, nghe giống như đang nũng nịu. Chu Chúc Tinh rất thích giọng điệu như vậy của cậu.

Anh ngoan ngoãn gật đầu: “Được, nghe em.”

Vừa dứt lời, một tiếng “hắt xì —” vang lên. Trần Việt bị không khí lạnh k*ch th*ch, hắt hơi một cái, rụt vai lại rồi khẽ siết chặt khăn quàng cổ.

Nghe tiếng động, Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt, hơi cau mày: “Không mặc quần giữ nhiệt à?”

Trần Việt không thích mặc quần giữ nhiệt, lý do rất đơn giản, cậu cảm thấy mặc vào sẽ trông cồng kềnh. Dù là người sợ lạnh, cậu vẫn sẵn sàng nhịn rét để giữ vẻ ngoài thanh thoát. Kiếp trước, Chu Chúc Tinh rất không hài lòng với thói quen này của Trần Việt, sợ sau này cậu già sẽ bị bệnh khớp, nên đã âm thầm mách chuyện này với ba mẹ Trần Việt. Không những vậy, anh còn đều đặn đăng lên vòng bạn bè những bài kiểu: “Hậu quả của việc không mặc quần giữ nhiệt”, “Sốc! Chàng trai 30 tuổi tàn phế đôi chân vì…” khiến Giang Hữu Chi từng hoài nghi anh bị hack tài khoản.

Trần Việt khẽ sờ lên mũi, giọng điệu và vẻ mặt của Chu Chúc Tinh khi nói câu đó thật sự giống hệt kiếp trước, khiến cậu có chút chột dạ: “Mặc quần giữ nhiệt thì xấu lắm…”

Chu Chúc Tinh nhướn mày: “Lúc nãy là ai nói phải biết quan tâm đến sức khỏe bản thân? Là cún con sao?”

Câu “cún con” này khiến Trần Việt trừng to mắt, đầy vẻ không thể tin nổi mà nhìn Chu Chúc Tinh, bước chân cũng khựng lại: “Sao anh có thể nói tôi là cún con chứ?”

Chu Chúc Tinh thấy lúc này Trần Việt giống mèo con hơn, đôi mắt tròn xoe, đôi má không biết là vì lạnh hay vì xấu hổ mà ửng hồng, càng khiến cậu trông đáng yêu hơn. Tâm trạng anh cũng tốt lên đôi chút, bắt đầu dỗ dành: “Không phải cún con, anh nói nhầm.”

“Là Tiểu Nguyệt.”

Cơ thể Trần Việt hơi khựng lại, ngơ ngác nhìn Chu Chúc Tinh, như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại chẳng nói thành lời.

“Đi thôi, cùng nhau về nhà.” Chu Chúc Tinh vờ như không nhận ra sự khác thường của Trần Việt, lên tiếng.

“…Ừm.” Trần Việt nhìn anh vài giây, khẽ đáp một tiếng.

“Lát nữa về nhà, em cũng phải uống một bát nước gừng.” Chu Chúc Tinh lại nói thêm.

“Tôi có thể không…”

“Không được.” Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng cắt lời cậu, “Uống nước gừng và mặc quần giữ nhiệt, chỉ được chọn một.”

Trần Việt vốn không phải kiểu người kén ăn, nhưng cậu thật sự không thích mùi gừng, nhất là nước gừng, chi tiết này là kiếp trước Chu Chúc Tinh phát hiện ra.

Nhưng dù cậu ghét mùi cay nồng của nước gừng đến đâu, chỉ cần Chu Chúc Tinh bảo uống, cậu vẫn nhịn mà uống cho bằng được. Ấy vậy mà bây giờ đối phương lại đối xử với cậu như thế này, Trần Việt cảm thấy trong không khí thoang thoảng mùi vị phản bội.

Cậu lẩm bẩm mắng nhỏ: “Đồ quỷ sứ đáng ghét Chu Chúc Tinh!”

Không thèm gọi đàn anh Chu nữa đâu, hứ!

Hết chương 16

Bình Luận (0)
Comment