Chương 06
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Du Quân Hòa đã sống hơn mười năm, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại phải hao tâm tổn trí chỉ vì theo đuổi một người. Bảy năm tuổi tác cách biệt giữa cậu và Giang Hữu Chi như một cái hố sâu khó lấp, cậu cảm thấy mấy chiêu trò nhỏ nhặt của mình đặt trước mặt Giang Hữu Chi cũng chẳng đáng để anh liếc mắt nhìn.
Sau mấy ngày liền mang cơm trưa đến, Giang Hữu Chi vẫn chẳng có phản ứng gì đặc biệt. Nhìn dáng vẻ dửng dưng của anh, trong lòng Du Quân Hòa lại thêm chút đắng cay. Cơm hộp tự tay cậu chuẩn bị, rõ ràng giống hệt như mấy năm trước, vậy mà Giang Hữu Chi lại chẳng nếm ra được chút quen thuộc nào.
Tất nhiên, Du Quân Hòa cũng không dồn hết tâm sức vào việc nấu ăn. Trong lòng, cậu vẫn nghĩ hộ Giang Hữu Chi một lý do — đã bảy năm trôi qua rồi, khẩu vị thay đổi cũng là chuyện bình thường. Thế là Du Quân Hòa đành đổi hướng, giống như bao thiếu niên mười mấy tuổi khác theo đuổi người mình thích, vụng về nhưng đầy tâm ý. Mỗi ngày cậu đặt vài nhành hoa khác nhau vào lọ hoa trên bàn, dùng khả năng quan sát và trí nhớ tuyệt vời tích góp tiền lì xì nhiều năm để mua mô hình Giang Hữu Chi thích, và mỗi đêm, khi anh đã ngủ, lén hé cửa phòng thì thầm: “Chúc ngủ ngon, Hữu Chi.”
Giang Hữu Chi làm sao mà không nhận ra những tâm tư nhỏ nhặt ấy? Nhất là lần Du Quân Hòa cố tình nhờ anh vào phòng lấy đồ ở tủ đầu giường, cuốn “sổ bí mật” kia lại nằm phơi bày rõ ràng ở đó, như đang gọi mời — Lại xem tôi đi, lại xem tôi đi!. Sau đó Du Quân Hòa còn giả vờ hỏi: “Anh không lén đọc sổ của em đấy chứ?”, chiêu lạt mềm buộc chặt này đúng là cậu đã vận dụng quá thuần thục.
Ban đầu, xác suất Giang Hữu Chi nghĩ Du Quân Hòa là Hà Quân Du chỉ khoảng ba mươi phần trăm. Nhưng sau một thời gian tiếp xúc, anh đã tin đến một trăm phần trăm. Mà nếu Du Quân Hòa không muốn hoàn toàn thổ lộ thân phận, Giang Hữu Chi cũng không ép buộc.
Bước ngoặt xảy ra vào một ngày gần Tết. Một người bạn ở nước ngoài của Giang Hữu Chi về nước, tình cờ cũng quen biết với Kiều Tiêu, nên ba người hẹn nhau tụ họp.
Giang Hữu Chi chỉ nói rằng sẽ ra ngoài ăn với Kiều Tiêu và một người bạn khác. Nhưng Du Quân Hòa đã từng lén nghe một cuộc điện thoại trước đó lại hiểu lầm, tưởng rằng Giang Hữu Chi đi xem mắt.
Khi Giang Hữu Chi ra khỏi nhà, Du Quân Hòa liền âm thầm theo dõi tới tận nhà hàng, rồi nhìn thấy tên bác sĩ đáng ghét kia cùng một người trông rất điển trai, chính là “người bạn” trong miệng của Giang Hữu Chi. Nhìn nụ cười tươi rói của Giang Hữu Chi, lòng Du Quân Hòa càng thêm chua xót.
Cậu lau mặt, quyết định tung ra chiêu cuối cùng — say rượu khổ nhục kế. Cậu không muốn chơi trò mập mờ với Giang Hữu Chi nữa. Cậu muốn, với thân phận của Hà Quân Du, trực tiếp nói cho Giang Hữu Chi biết… Hà Quân Du thích anh, muốn có được tình yêu của anh, và muốn biết vì sao hai chiếc khuyên tai ở tai trái anh lại luôn được đeo mãi không rời.
**
Giang Hữu Chi về đến nhà, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Anh hơi cau mày, không nhịn được gọi: “Du Quân Hòa, nhóc uống rượu à? Mùi nồng vậy.”
Không ai trả lời.
Giang Hữu Chi dừng lại một giây, đi vào phòng khách thì thấy Du Quân Hòa đang nửa nằm trên sofa, trong lòng ôm nửa chai rượu.
Thấy cảnh đó, thái dương của Giang Hữu Chi giật giật. Anh bước lại gần, định lấy chai rượu từ tay cậu. Chưa kịp làm gì, Du Quân Hòa đang nửa ngả trên ghế bỗng cử động, mở mắt ra. Do tác dụng của rượu, khuôn mặt cậu ửng đỏ. Nhận ra người trước mặt là ai, cậu chớp mắt mấy cái, rồi đặt chai rượu lên bàn trà, ngồi dậy định nhào vào lòng anh.
Du Quân Hòa cảm thấy mình say, nhưng không thật sự say. Cậu biết rất rõ mình đang làm gì, chỉ là đầu hơi choáng một chút thôi.
Cậu nắm lấy vạt áo Giang Hữu Chi, chưa để anh kịp phản ứng thì đã ôm lấy eo anh, tựa đầu vào ngực, nhắm mắt lại. Lắng nghe nhịp tim bỗng chốc tăng nhanh của Giang Hữu Chi, Du Quân Hòa khẽ cười, cất giọng nhẹ nhàng: “Anh đừng nói gì cả. Em muốn nói với anh… nói rất nhiều chuyện…”
Giang Hữu Chi im lặng.
“Em không muốn, không muốn tiếp tục chơi cái trò này với anh nữa. Anh thông minh như vậy, làm sao lại không đoán ra em muốn làm gì chứ. Em chỉ là muốn… muốn theo đuổi anh, thật lòng ở bên anh.”
“Em rất sợ. Sợ anh yêu ‘Du Quân Hòa’, lại cũng sợ anh không yêu. Chuyện mượn xác hoàn hồn, một người chết rồi sống lại trong thân xác người khác, nghe ra giống như chuyện đùa, nên em không dám nói. Nhưng em cũng không muốn anh quên… không muốn anh quên Hà Quân Du. Em biết, em rất ích kỷ, vô cùng ích kỷ.”
Nói đến đây, giọng của Du Quân Hòa bắt đầu nghèn nghẹn, Giang Hữu Chi cảm thấy nơi má cậu cọ vào mình trở nên nóng và có chút ươn ướt.
“Em cũng rất nhát gan, không dám nói thân phận thật của mình, nhưng lại không kìm được mà lén lút cho anh biết.” Du Quân Hòa dừng một chút, “Em biết chắc chắn anh đã đọc mấy lá thư tình trong phòng em, món quà sinh nhật 18 tuổi em tặng anh, anh vẫn luôn đeo trên tai.”
“Giang Hữu Chi.” Du Quân Hòa ngẩng đầu lên, gương mặt đầy nước mắt, khịt khịt mũi, nhìn gương mặt mà cậu đã yêu thương bao năm qua, chậm rãi nói: “Em thích anh.”
Lời tỏ tình trễ bảy năm, đến lúc này, đã được trút hết ra.
Vài giây sau, Giang Hữu Chi khẽ thở dài, đưa tay lau nước mắt trên mặt Du Quân Hòa. “Hà Quân Du, em đúng là đồ ngốc.”
Du Quân Hòa mím môi, lại muốn khóc nữa rồi.
“Anh từng nói rồi mà, anh thích kiểu ngốc nghếch đó.”
**
“Hà Quân Du, cậu ngốc à, cơ thể yếu vậy mà còn đi trốn tiết với tôi làm gì?” Giang Hữu Chi kéo tay Hà Quân Du, lực không mạnh.
“Tôi… tôi chỉ lo cho cậu thôi.” Hà Quân Du nhỏ giọng.
Giang Hữu Chi nhìn cậu, bất đắc dĩ nói: “Tôi có mất tay mất chân đâu mà phải sợ.”
Hà Quân Du chỉ lặng lẽ nhìn anh, không nói gì.
“Được rồi được rồi.” Giang Hữu Chi buông tay cậu ra, khoác vai cậu: “Đi nào, tôi đưa cậu đi ăn món ngon.”
“Nhưng mà…”
“Tôi biết, tôi nhớ hết mấy thứ cậu kiêng mà, yên tâm.” Giọng anh trở nên dịu dàng hơn một chút.
Hà Quân Du im lặng hai giây, nhìn vào mắt Giang Hữu Chi, ánh mắt chất chứa tình cảm không lời.
Hai người cứ thế bước đi trên con đường. Không xa phía trước có một cặp đôi đang đút kem cho nhau. Giang Hữu Chi liếc thấy, rồi quay sang người bên cạnh, hỏi: “Cậu thích kiểu người thế nào? Tôi làm quân sư cho.”
Hà Quân Du nhìn anh, không trả lời.
Giang Hữu Chi tưởng cậu ngại, liền chọc nhẹ tay cậu: “Nói đi mà.”
Bị trêu vài lần, mặt Hà Quân Du bắt đầu ửng đỏ, tai đỏ bừng, nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Hữu Chi, nói: “Đồ ngốc.”
“Hả?” Giang Hữu Chi hơi ngẩn ra, “Cậu thích kiểu ngốc nghếch á?”
Hà Quân Du dừng bước, nhìn anh nửa cười nửa không, nhưng giọng lại rất nghiêm túc: “Ừ, tôi thích đồ ngốc.”
**
Chiếc khuyên tai màu chàm ở tai trái của Giang Hữu Chi, không biết từ khi nào, đã mất một chiếc.
Chiếc còn lại, xuất hiện trên tai trái của Du Quân Hòa.
-Hết-