Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 103

Chương 05

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Hà Quân Du luôn cảm thấy Giang Hữu Chi là một người rất thông minh. Tuy anh không thích đi học, thường xuyên ngủ gật trong lớp hoặc trốn tiết tự học, nhưng lại có một cái đầu cực kỳ lanh lợi.

Gặp phải bài toán khó, chỉ cần Hà Quân Du gợi ý một chút, Giang Hữu Chi lập tức nghĩ ra hướng giải.

Tuy bên ngoài lúc nào cũng tỏ ra vô tâm, cẩu thả, như chẳng quan tâm đến điều gì, nhưng thực ra mọi chuyện đều giữ trong lòng, và luôn có một sự phân định rất rõ ràng.

Du Quân Hòa nhìn vào đôi mắt ánh lên ý cười của Giang Hữu Chi, nghe câu “dùng bí mật để trao đổi”, trong lòng cậu, hạt giống của niềm mong đợi đã bắt đầu nảy mầm, ngày càng lớn mạnh.

Cậu nghĩ, một người thông minh như Giang Hữu Chi, sao có thể không nhận ra những tiểu xảo của mình chứ?

Chẳng qua là anh đang đợi một câu trả lời chắc chắn mà thôi.

**

Hôm sau, hai người cùng tham gia bữa tiệc sinh nhật mà Trần Việt tổ chức cho Chu Chúc Tinh.

Trên bàn ăn, khi mọi người trò chuyện đến chủ đề tình cảm, vừa nhắc đến Giang Hữu Chi thì Chu Chúc Tinh đã giúp anh lảng tránh. Không phải vì chủ đề quá phức tạp, chỉ là anh không muốn nói đến nữa.

Còn không ai nhận ra ánh mắt của Du Quân Hòa chuyển từ hy vọng sang hụt hẫng.

Vì thế, Du Quân Hòa mới buột miệng nói ra câu: “Anh ấy không thích tôi.”

Thấy rõ sự buồn bã của Du Quân Hòa, nghĩ lại hành động lúc nãy, Giang Hữu Chi âm thầm nở nụ cười, trong lòng cũng khẽ nảy ra một ý tưởng.

Diễn kịch, chuyện này, anh đã làm vô số lần rồi. Khi cha mẹ sắp ly hôn, bầu không khí trong nhà lạnh nhạt và căng thẳng, Giang Hữu Chi khi đó còn nhỏ đã phải giả vờ như không biết gì, cố gắng trở thành “học sinh tốt” trong mắt cha mẹ.

Về sau, cha mẹ ly hôn thật, mẹ anh ra nước ngoài và có một gia đình mới, Giang Hữu Chi không diễn nữa, sự phản nghịch trong xương tủy hoàn toàn bộc phát.

Anh từng muốn trở thành một người tồi tệ, chẳng lo nghĩ gì, mặc kệ tất cả. Nhưng rốt cuộc, vẫn có hai người ngăn anh lại, một người thản nhiên nói: “Như thế không tốt”, người kia nắm lấy tay anh, mỉm cười nói: “Cậu là người tuyệt vời nhất.”

Vì thế, Giang Hữu Chi không trở thành một kẻ bỏ mặc tất cả.

Nhưng anh vẫn chọn đi du học, vẫn chọn từ bỏ tập đoàn nhà họ Giang, và làm việc dưới trướng bạn bè, sống tiếp phần đời mà người kia đã không thể sống tiếp.

Chỉ là, những giấc mơ đôi khi vẫn nhắc nhở anh: “Mày đã mất đi một người rất yêu mình.”

Giờ phút này, Giang Hữu Chi nhắm mắt lại, hơi lơ mơ buồn ngủ.

Anh nhận ra Du Quân Hòa đã nhìn mình rất lâu, lâu đến mức anh gần như sắp ngủ quên.

Giây kế tiếp, một cái chạm mềm mại khẽ đặt lên trán, và câu nói “Chúc ngủ ngon, Hữu Chi” như đưa anh trở về quá khứ.

**

Trong những ngày ôn thi, Giang Hữu Chi thường bị mất ngủ.

Vì sợ ba của Hà Quân Du lại say rượu rồi làm loạn, nên Giang Hữu Chi mời cậu đến ở tạm nhà mình.

Cũng không hẳn là nhà mình. Sau khi cha mẹ ly hôn, Giang Hữu Chi không muốn sống cùng ba, nên đã ra ngoài thuê một căn hộ.

Dưới sự năn nỉ dai dẳng của Giang Hữu Chi, Hà Quân Du mặt đỏ bừng mà đồng ý.

Thực ra, Hà Quân Du không ở đó mỗi ngày. Cậu chỉ đến khi ba mình nổi cơn say, đối với cậu, đây là một nơi trú ẩn an toàn.

Tình cờ biết Giang Hữu Chi bị mất ngủ, Hà Quân Du đã tra cứu đủ loại thông tin trên mạng.

Mỗi lần ở lại nhà anh, cậu đều nấu một ít canh an thần, ép anh uống.

Mỗi đêm, khi Giang Hữu Chi chuẩn bị chui vào chăn, Hà Quân Du sẽ quay về phòng mình, để lại câu nói: “Chúc ngủ ngon, Hữu Chi.”

Thói quen không khóa cửa, cũng là hình thành từ những ngày ở cùng Giang Hữu Chi. Tất nhiên, chỉ với Giang Hữu Chi, Hà Quân Du mới dám để cửa mở.

**

Cái hôn tối hôm đó, Giang Hữu Chi giả vờ như không biết.

Du Quân Hòa cũng giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, chỉ là mỗi lần nhìn Giang Hữu Chi, ánh mắt cậu sẽ dừng lại hai giây trên trán anh, rồi lúng túng rời đi.

Sau khi đón giao thừa cùng Giang Hữu Chi, Du Quân Hòa bắt đầu bận rộn hơn, mỗi ngày đều ngâm mình trong thư viện, tối mới về nhà.

Vào mùa thi cuối kỳ, trường cũng không kiểm tra ký túc xá nữa, nên Du Quân Hòa càng thả lỏng, ngoài giờ thi ra thì chỉ có thư viện hoặc về nhà.

Gần đây Giang Hữu Chi cũng rất bận, nên đã thuê một tài xế riêng đưa đón Du Quân Hòa mỗi ngày.

Tuy không phải anh tự mình đưa đón, nhưng biết rằng người đó là do Giang Hữu Chi đích thân sắp xếp, Du Quân Hòa vẫn cảm thấy rất vui.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Du Quân Hòa phấn khởi về nhà.

Ở nhà buồn chán, lại không gặp được Giang Hữu Chi, Du Quân Hòa lén chạy đến tập đoàn Chu thị để tìm anh.

Trùng hợp lại gặp Trần Việt đang mang cơm đến cho Chu Chúc Tinh.

Nhìn hộp cơm màu hồng trong tay Trần Việt, Du Quân Hòa nháy mắt mấy cái.

Hôm đó không gặp được Giang Hữu Chi, cậu liền đi trung tâm thương mại, chọn mua một hộp cơm màu hồng thật đẹp.

Tối hôm đó, Giang Hữu Chi kể lại chuyện Trần Việt mang cơm cho Chu Chúc Tinh.

Về đến phòng, Du Quân Hòa nhìn hộp cơm mới mua đặt trên bàn, gật đầu rất mạnh.

Cậu bắt đầu chạy đi đưa cơm cho Giang Hữu Chi.

Từ những lần qua lại đó, Du Quân Hòa và Trần Việt quen thân hơn.

Nhớ lại dáng vẻ thân mật của Trần Việt với Chu Chúc Tinh, Du Quân Hòa bắt đầu “học hỏi kinh nghiệm yêu đương” từ cậu ấy.

Cũng không hẳn vì ghen, nhưng lần trước khi Giang Hữu Chi gọi điện cho cái bác sĩ phiền phức kia, Du Quân Hòa tình cờ nghe được bên kia nửa đùa nửa thật: “Cậu thấy tôi thế nào?”, còn nói muốn giới thiệu đối tượng cho anh.

Đêm hôm đó, Du Quân Hòa lập tức nhắn tin cho Trần Việt, hỏi xem có mẹo nào để tán tỉnh người ta không.

Chỉ là, lúc đó Trần Việt đang chơi trò yêu đương với Chu Chúc Tinh, nên không đọc tin nhắn của cậu.

Phải đến ngày hôm sau, Du Quân Hòa mới nhận được phản hồi.

Hết chương 05

Bình Luận (0)
Comment