Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 102

Chương 04

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Bệnh vẫn chưa hoàn toàn khỏi, vậy mà Du Quân Hòa đã bám lấy Giang Hữu Chi, đòi theo anh đi ăn với Trần Việt và Chu Chúc Tinh.

Giang Hữu Chi nhìn thằng nhóc đang làm nũng lăn lộn trước mặt, có một khoảnh khắc ngẩn ngơ, rồi bật cười đồng ý.

Sau khi gặp Trần Việt và Chu Chúc Tinh, Du Quân Hòa phát hiện Giang Hữu Chi dạo này có gì đó không bình thường, hết lần này đến lần khác lén đi uống cà phê riêng với Trần Việt, lại còn ôm khư khư điện thoại nhắn tin với đối phương mỗi ngày.

Đúng lúc tuần thi cuối kỳ tới, Du Quân Hòa vừa lo lắng vì bài vở, vừa phiền muộn vì tình cảm của chính mình.

Khi thấy Giang Hữu Chi vừa lật album ảnh vừa nghịch điện thoại, lần đầu tiên Du Quân Hòa hỏi ra câu mà cậu giấu trong lòng đã lâu — Anh thích kiểu người như thế nào?

Giang Hữu Chi trả lời rằng anh thích kiểu ngốc nghếch.

Du Quân Hòa cúi đầu suy nghĩ vài giây, trong lòng tự hỏi có nên giả vờ làm một kẻ ngốc hay không.

Thực ra, Giang Hữu Chi thích kiểu mỹ nhân, là điều mà Du Quân Hòa tự cho là đúng.

Mẹ ruột của Giang Hữu Chi là một mỹ nhân, thuộc kiểu đẹp khiến người ta sững sờ ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt bà đặc biệt quyến rũ, khiến người khác vừa nhìn đã không thể nào quên. Đôi mắt sâu tình của Giang Hữu Chi chính là di truyền từ mẹ anh.

Hà Quân Du từng gặp mẹ Giang Hữu Chi, lúc bà còn chưa ly hôn với ba anh. Mẹ Giang không chỉ xinh đẹp mà còn dịu dàng hiền hậu.

Mẹ mình xinh đẹp như thế, đương nhiên con trai cũng sẽ có mắt nhìn cao, không thì làm sao mà cả thời học sinh lại không yêu đương ai?

Hơn nữa Giang Hữu Chi cũng từng nói: “Mỹ nhân thì nhìn là vui mắt.”

Lâu dần, những câu nói tưởng chỉ là thưởng thức ấy trong lòng Hà Quân Du lại dần dần biến thành một kết luận… Giang Hữu Chi thích kiểu mỹ nhân.

Nhưng giờ đây, Du Quân Hòa lần đầu tiên nghe Giang Hữu Chi nói rằng anh thích kiểu ngốc.

Ngốc nghếch…

Chẳng lẽ anh ấy đã có người trong lòng rồi?

Du Quân Hòa mím môi, không hỏi tiếp nữa, chỉ mơ hồ “ừm” một tiếng rồi chạy thẳng vào phòng ngủ. Cậu nằm úp mặt xuống giường, trong lòng nghĩ đến nụ cười trên mặt Giang Hữu Chi khi nãy, thấy lồng ngực bên trái nhói đau vô cùng.

Cậu đã rời xa Giang Hữu Chi bảy năm rồi. Trong khoảng thời gian ấy, Giang Hữu Chi đã kết bạn với ai, hiện giờ anh thích gì, anh có sở thích mới nào… tất cả cậu đều không biết.

Trong thời gian sống cùng nhau, Du Quân Hòa cũng dần biết được những khẩu vị và thói quen mới của Giang Hữu Chi trong những năm qua.

Nhưng những thứ đó vẫn chưa đủ.

Du Quân Hòa thở dài một hơi, trong lòng lại lóe lên một tia hy vọng: Lỡ đâu. người mà Giang Hữu Chi thích… lại là mình thì sao?

Không thì tại sao đôi bông tai màu lam sẫm kia lại chưa từng bị tháo ra?

Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng nắm tay đang siết chặt.

Dù cho Giang Hữu Chi không hề có chút tình cảm yêu đương nào với mình, dù cho anh chỉ dành cho cậu một thứ tình cảm khác với tình yêu, cậu cũng phải nắm lấy cơ hội này, để khiến anh yêu mình.

Trong phòng khách.

Giang Hữu Chi vẫn đứng bất động, mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ vừa đóng chặt, không nhịn được đưa tay sờ lên bông tai bên trái, trong ánh mắt hiện lên một cảm xúc phức tạp.

**

Khi Du Quân Hòa cầm thú nhồi bông hình cừu nhỏ và sói nhỏ, nói với Giang Hữu Chi những lời gần giống với lời của nhiều năm trước, Giang Hữu Chi bỗng có chút hoảng hốt.

Anh không kìm được mà nghĩ, nếu như Hà Quân Du không mắc bệnh, nếu như cậu ấy có một cơ thể khỏe mạnh, thì có lẽ họ đã cùng nhau trải qua từng sinh nhật, cùng nhau đón giao thừa, cùng nhau ngắm tuyết. Đến một thời điểm thích hợp, anh sẽ hiểu ra tình cảm ngốc nghếch của mình, rồi cứ thế mà ở bên nhau.

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như.

Giang Hữu Chi không có dũng khí để hỏi thẳng Du Quân Hòa rằng: “Nhóc là Hà Quân Du đúng không?”

Anh đang chờ, chờ Du Quân Hòa lộ ra nhiều sơ hở hơn, chờ có một ngày nào đó cậu chủ động nói ra câu mà anh luôn muốn nghe, chờ Hà Quân Du quay trở lại.

Ánh mắt Giang Hữu Chi rời khỏi khuôn mặt cậu, chuyển sang nhìn hai con thú nhồi bông, anh khẽ cười, “Ừ” một tiếng.

Đám đông bắt đầu náo nhiệt, mọi người đổ dồn về trung tâm. Giang Hữu Chi liếc nhìn đồng hồ, còn vài phút nữa là đến 0 giờ.

Hai người bị dòng người xô đẩy dồn vào giữa đám đông.

Đếm ngược bắt đầu, đến khi hô tới “Một!”, giữa tiếng “Chúc mừng năm mới!” vang lên khắp nơi, Giang Hữu Chi bắt được tiếng nói bên tai mình.

Anh mỉm cười, nhìn sang người bên cạnh, cũng gửi lời chúc phúc.

Trong âm thanh ồn ào, Du Quân Hòa nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Giang Hữu Chi, ghé sát vào tai trái anh, sờ lên hai chiếc bông tai nhỏ, hỏi ra điều mình luôn muốn biết: “Tại sao anh luôn đeo hai chiếc bông tai này? Tại sao lại là tai trái? Tại sao lại là hai lỗ?”

Giang Hữu Chi nghiêng đầu nhẹ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Du Quân Hòa, cũng nghiêng người ghé vào tai cậu, trả lời: “Vì… đây là thứ rất quan trọng.”

“… Quan trọng đến mức nào?”

“Không nói cho nhóc biết.” Giang Hữu Chi cố tình ngừng lại, rồi nói bốn chữ khiến người khác tức điên trong khi Du Quân Hòa vẫn đang đầy chờ mong.

“Muốn biết thì, đem bí mật ra đổi.” Chưa kịp để Du Quân Hòa phản ứng, Giang Hữu Chi lại lên tiếng.

**

“Tên đần Chu Chúc Tinh chết tiệt kia, bảo đi với tôi bấm lỗ tai mà cũng không chịu đi.”

Giang Hữu Chi “hừ” một tiếng, quay sang nói với Hà Quân Du bên cạnh, “Vẫn là cậu tốt nhất.”

Hà Quân Du nhìn anh, khẽ cười không nói gì.

“Này, Quân Du, cậu thấy tôi nên bấm bên tai nào thì đẹp?” Giang Hữu Chi hỏi.

“… Tai trái đi.”

“Hê, tôi cũng nghĩ vậy đấy!” Giang Hữu Chi gật đầu cười tít mắt: “Hai chúng ta ăn ý ghê.”

Hà Quân Du chỉ nghiêng đầu nhìn anh, mặt hơi đỏ.

Cậu ngồi ở bên trái Giang Hữu Chi, giữa hai người là một lối đi nhỏ. Mỗi lần nghiêng đầu, cậu đều có thể thấy góc nghiêng khuôn mặt của Giang Hữu Chi, ánh nắng chiếu lên mái tóc anh, như được phủ một lớp vàng óng.

Chiếc tai trái trống trơn ấy, dường như nên được điểm xuyết thêm gì đó thì mới đẹp.

Ở nơi mà Giang Hữu Chi không nhận ra, Hà Quân Du cứ như thế lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ dõi theo suốt hai năm.

Về sau, khi Hà Quân Du qua đời, Giang Hữu Chi nắm chặt hai chiếc bông tai mà cậu để lại, ngồi ngẩn người trên giường đến tận nửa đêm. Hôm sau, Chu Chúc Tinh mới đi cùng anh đi bấm thêm một lỗ tai nữa.

Lỗ tai thứ hai, vẫn là ở tai trái.

Hai lỗ trên tai trái, mang ý nghĩa rất đơn giản — Giang Hữu Chi chỉ muốn sống tiếp phần đời mà Hà Quân Du chưa kịp sống.

Hết chương 04

Bình Luận (0)
Comment