Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 101

Chương 03

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sáng hôm sau, Giang Hữu Chi thức dậy thấy đối phương vẫn chưa dậy thì có chút ngạc nhiên. Hôm nay tuy là thứ Bảy, nhưng trong thời khóa biểu của Du Quân Hòa có ghi tiết học thực hành vào buổi sáng. Anh nhìn đồng hồ, bảy giờ mười phút. Sau khi rửa mặt xong, xoa xoa huyệt thái dương rồi gõ cửa phòng ngủ của Du Quân Hòa: “Còn không dậy là muộn đấy.”

Không nghe thấy trả lời.

Giang Hữu Chi lại gõ thêm hai cái, vẫn không có động tĩnh gì.

Anh “chậc” một tiếng, vặn tay nắm cửa — cũng giống như anh, Du Quân Hòa không có thói quen khóa cửa. Đi tới bên giường, thấy cả khuôn mặt Du Quân Hòa đều vùi trong chăn. Nhìn bộ dạng như thế, khóe miệng Giang Hữu Chi hơi nhếch lên: “Ngủ thế này không sợ ngạt à?”

Nói xong, anh cúi người kéo chăn xuống một chút.

Một khuôn mặt đỏ bừng không tự nhiên hiện ra trước mặt anh.

Du Quân Hòa chỉ mở hé mắt, giọng hơi yếu: “Anh Hữu Chi, hình như em… bị sốt rồi.”

Nghe xong câu đó, Giang Hữu Chi đưa tay ra sờ trán cậu, quả thật nóng hầm hập.

“Điện thoại của nhóc đâu, để anh xin nghỉ cho nhóc trước với giáo viên chủ nhiệm. Anh gọi bác sĩ đến khám cho nhóc.” Giang Hữu Chi thu tay lại, đắp lại chăn cho cậu, giọng nói trở nên dịu dàng hơn nhiều: “Ngủ thêm chút đi.”

Du Quân Hòa khẽ gật đầu, vẫn yếu ớt nói: “Để em tự xin nghỉ.”

Giang Hữu Chi gật đầu, rút điện thoại đi ra cửa gọi điện.

Thấy Giang Hữu Chi rời đi, vẻ yếu ớt trên mặt Du Quân Hòa lập tức biến mất. Cậu lấy điện thoại nhắn tin cho giáo viên chủ nhiệm rồi đặt xuống, im lặng chờ Giang Hữu Chi quay lại.

Từ hơn năm giờ sáng, cậu đã đứng bên giường Giang Hữu Chi một lúc, sau đó chạy vào phòng tắm tắm nước lạnh, rồi ra ban công đứng gió lạnh nửa tiếng. Lăn lộn cả đêm lẫn sáng sớm, không sốt mới là lạ.

Không lâu sau, cửa phòng ngủ được mở ra.

Bên cạnh Giang Hữu Chi là một người đàn ông trẻ tuổi. Nhìn Du Quân Hòa trên giường, trong mắt anh ta thoáng qua nụ cười: “Cuộc sống nuôi con nhỏ bắt đầu sớm thế này à?”

“Cút.” Giang Hữu Chi hất cằm: “Khám bệnh cho nhóc đó trước đi.”

Người đàn ông trẻ nhún vai: “Được rồi được rồi.”

Du Quân Hòa nằm trên giường nghe cuộc đối thoại giữa hai người, không khỏi nhíu mày, hai người này có vẻ quen thân lắm.

Người đàn ông trẻ tuổi kia trông cũng ổn, nhưng trong mắt Du Quân Hòa thì vẫn kém xa Giang Hữu Chi. Bác sĩ nhanh chóng khám xong, dặn dò vài câu rồi đưa mấy hộp thuốc, sau đó trở lại cạnh Giang Hữu Chi, khoác vai anh, lại tỏ vẻ thân thiết.

Nhìn cảnh tượng ấy, Du Quân Hòa lặng lẽ vùi đầu vào chăn, không thèm liếc Giang Hữu Chi lấy một cái.

Giang Hữu Chi không nhận ra sự khác thường của cậu, tiễn Kiều Kiêu ra tới cửa. Trước khi đi, Kiều Kiêu quay lại nhìn phía sau lưng Giang Hữu Chi, khóe miệng cong lên: “Nhóc nhà cậu cũng ngoan đấy, chỉ là… tôi cứ thấy cậu ta có địch ý với tôi thì phải?”

Giang Hữu Chi liếc nhìn anh ta một cái, biết là anh ta có ẩn ý.

“Hình như cậu ta không vui, nhớ dỗ nhé.” Kiều Kiêu nháy mắt với anh.

Không vui à?

Giang Hữu Chi nhướng mày, vào bếp bưng một bát cháo nhỏ, mang vào phòng ngủ của Du Quân Hòa.

Du Quân Hòa chỉ hé mắt nhìn anh một chút, rồi lại quay đi không thèm nhìn nữa.

Giống hệt con nít. Giang Hữu Chi thoáng nghĩ vậy, rồi lại nghĩ, đúng là con nít thật, mười tám tuổi.

Nghĩ đến độ tuổi đó, mắt anh cụp xuống, thoáng có chút mất mát. Nhưng khi ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ mặt đã trở lại bình thường.

Anh ngồi xuống mép giường, đặt bát cháo bên cạnh, sờ trán Du Quân Hòa: “Dậy ăn chút gì đã.”

Du Quân Hòa trong lòng vẫn thấy tủi, nghe câu đó liền bĩu môi: “Em không có sức nhấc tay.”

“Anh đút nhóc.”

Nghe ba chữ đó, mắt Du Quân Hòa trừng to, sự tủi thân trong lòng cũng lập tức biến mất.

Thế là, Du Quân Hòa tựa vào đầu giường, Giang Hữu Chi từng muỗng từng muỗng đút cho cậu ăn hết bát cháo.

“Sao lại không vui?” Sau khi ăn xong cháo, Giang Hữu Chi đột nhiên hỏi.

Du Quân Hòa suýt nữa sặc cháo trong miệng. Cậu nuốt ngụm cuối cùng, mắt đảo quanh khắp nơi nhưng lại không dám nhìn thẳng Giang Hữu Chi: “Em…”

“Chỉ là… bị bệnh nên tâm trạng không tốt thôi, không có gì đâu…” Chẳng lẽ nói thẳng là vì anh đứng gần người khác quá nên em ghen à? Mất mặt chết đi được, Du Quân Hòa thầm nghĩ.

Giang Hữu Chi nhướng mày “ồ” một tiếng, rõ ràng là không tin.

Trong đầu Du Quân Hòa thoáng hiện qua vài ý nghĩ, cảm thấy giả vờ tội nghiệp là hữu hiệu nhất. Cậu cúi đầu, rút tay trái ra khỏi chăn, trên cổ tay là một vết sẹo, vết tích từ lần tự sát của chủ nhân ban đầu cơ thể này.

Cậu nhìn vết sẹo ấy, Giang Hữu Chi cũng đang nhìn.

Lý do Du Quân Hòa tự sát, Giang Hữu Chi chưa từng hỏi. Nói cho hay thì là không muốn khơi lại nỗi đau của người ta, còn nói thẳng ra thì là anh không hứng thú với chuyện của người khác.

“Anh, anh có biết vì sao em lại tự tử không?” Du Quân Hòa lên tiếng.

Giang Hữu Chi lắc đầu, thấy cậu có vẻ muốn nói gì: “Vì sao?”

Du Quân Hòa cắn nhẹ vào trong môi, ngẩng đầu nói: “Vì em là đồng tính, em thích con trai.”

Vì thích con trai, bị bạn thân nhìn bằng ánh mắt ghê tởm, bị mọi người xung quanh lạnh nhạt, suýt bị ba mẹ đưa đi trị liệu đồng tính, bị trầm cảm, nên không còn hy vọng gì vào cuộc sống tương lai, cuối cùng mới chọn cách kết thúc cuộc đời.

Du Quân Hòa nhìn Giang Hữu Chi chằm chằm, không nhúc nhích, rồi lặp lại câu vừa rồi lần nữa.

“Thế thì sao?” Vài giây sau, Giang Hữu Chi bất ngờ mở miệng.

“Anh không ghét sao?” Mắt Du Quân Hòa đỏ lên, giọng cũng yếu đi vài phần.

Giang Hữu Chi cười khẩy một tiếng: “Ghét chuyện này làm gì? Rảnh lắm chắc.”

“Vậy anh thấy… việc tự tử đó, là đúng hay sai?” Du Quân Hòa lại hỏi.

“Đúng hay sai, người khác có quyền phán xét à? Mạng sống là của mình, xử lý thế nào là chuyện của mình. Người ta cứ nói những người tự tử thật ngu ngốc, nhưng trên đời này đâu có ai thật sự đồng cảm được? Những gì người muốn chết phải chịu đựng, đặt lên người khác cũng chưa chắc họ đã chịu nổi.” Giang Hữu Chi dừng một chút, nhìn Du Quân Hòa: “Nếu một người đã chọn cái chết, thì anh mong họ có thể có một cuộc đời mới thuộc về họ. Chứ không phải để người khác đánh giá cái chết ấy là đúng hay sai.”

Du Quân Hòa nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Giang Hữu Chi, ánh mắt khẽ lay động.

Người ta đánh giá Giang Hữu Chi là bất cần, lông bông, nhưng Du Quân Hòa biết không phải vậy.

Cậu từng thấy anh không màng nguy hiểm cứu người lạ và bị thương, từng thấy anh giúp bà cụ đẩy xe hàng nhỏ, từng thấy anh ngồi giải đề nghiêm túc lúc rạng sáng, từng thấy anh trên sân bóng với khí thế lấn át tất cả, từng thấy anh dịu dàng an ủi cậu.

Giang Hữu Chi là một người tốt đến nhường nào, Du Quân Hòa biết rõ.

Đó là người cậu yêu.

“Nói thế… là nhóc đã có người thích rồi nhỉ?” Giang Hữu Chi đột nhiên kéo Du Quân Hòa ra khỏi cơn ngẩn ngơ, “Kể anh nghe đi, anh hứa không nói với ai.”

Du Quân Hòa lắc đầu.

“Lắc đầu là sao? Là chưa có, hay không muốn nói với anh?”

“Anh đoán.”

“Thằng nhóc con này, anh đút từng muỗng cho nhóc ăn, mà nhóc ‘trả ơn’ thế này à? Tàn nhẫn thật…”

“Vậy lần sau em đút cho anh ăn!”

“……”

Hết chương 03

Bình Luận (0)
Comment