Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 100

Chương 02

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Du Quân Hòa năm nay vừa mới vào đại học, trường cậu học cách nhà Giang Hữu Chi không xa. Tuy đã đóng tiền ký túc xá, nhưng cách hai ngày lại chạy sang nhà Giang Hữu Chi, cuối tuần thì ở lì lại luôn. Vì trong nhà có thêm một đứa nhỏ, nên số lần Giang Hữu Chi ra ngoài uống rượu ban đêm cũng ít đi.

Không phải là vì muốn làm gương cho Du Quân Hòa, mà là vì Du Quân Hòa thật sự sẽ đi theo anh đến tận quán bar, giữa tiết trời tháng Mười Hai lạnh lẽo, cậu mặc mỗi chiếc quần bò với chiếc áo khoác bò mỏng tang, đứng chờ ngoài cửa mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi anh bước ra. Lần đó khiến Giang Hữu Chi tỉnh rượu ngay tại chỗ, không thèm chào bạn bè câu nào mà kéo Du Quân Hòa lên taxi rời đi.

Anh có chút tức giận, giọng không được tốt lắm: “Không ngoan ngoãn ngủ ở nhà, chạy đến bar làm gì? Mặc thế này ít quá, ngốc nghếch đứng chờ anh làm gì?”

Bị anh chất vấn như vậy, Du Quân Hòa cũng không giận, chỉ mím môi, vài giây sau mới đáp: “Uống rượu ban đêm không tốt… Em chỉ là… sợ, sợ anh xảy ra chuyện…”

Thấy vẻ mặt tủi thân của Du Quân Hòa, cơn giận của Giang Hữu Chi cũng dịu đi một nửa, anh thở dài: “Anh thì có thể xảy ra chuyện gì, hử?”

Du Quân Hòa lắc đầu, ngẩng lên nhìn anh, giọng nhỏ đi vài phần: “Uống rượu không tốt.”

Nghĩ đến vài lần trước khi mình uống rượu ở nhà, cậu ta đều có phản ứng kỳ lạ, Giang Hữu Chi im lặng vài giây rồi khàn giọng hỏi: “Nhóc… sợ à?”

Du Quân Hòa chỉ chăm chú nhìn khuôn mặt anh, một lúc sau mới “ừm” một tiếng, siết chặt ngón tay, cố kìm nén h*m m**n được chạm vào gương mặt ấy.

Giang Hữu Chi cũng yên lặng nhìn cậu một lúc, không nói gì thêm.

Cứ thế, cả hai im lặng trở về nhà.

Giang Hữu Chi mở cửa, đèn vẫn chưa bật, anh vừa nhấc chân định bước vào thì đột nhiên dừng lại.

Du Quân Hòa tiến lên, vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, ôm rất chặt, thậm chí còn hơi run rẩy, mặt áp sát vào lưng Giang Hữu Chi.

“Đừng giận, em chỉ thấy uống rượu không tốt. Lần sau em sẽ mặc nhiều hơn, anh đừng để em chờ lâu, như vậy thời gian đợi sẽ ngắn hơn, được không?” Giọng của Du Quân Hòa không lớn, nhưng từng chữ từng chữ lại truyền rõ vào tai Giang Hữu Chi. “Em sẽ gọt táo cho anh ăn, được không?”

Giang Hữu Chi không động đậy, thở dài bất đắc dĩ: “Được.”

**

“Lần sau cái tên khốn kia lại say xỉn làm loạn, gọi cho tôi, đến nhà tôi ngủ.” Giang Hữu Chi ngồi trên bậc thềm, cánh tay phải buông xuống, được băng bó kín mít. Anh đang nói với Hà Quân Du đang cúi đầu không biết đang nghĩ gì.

Thấy đối phương mãi không đáp lại, Giang Hữu Chi nghi hoặc “hửm” một tiếng, cúi đầu muốn nhìn rõ nét mặt cậu, rồi đưa ngón trỏ khẽ chạm vào cằm Hà Quân Du, lau đi giọt nước mắt lăn trên đó, giọng cũng dịu đi nhiều: “Khóc gì chứ?”

Hà Quân Du lắc đầu, ngẩng lên nhìn vào mắt Giang Hữu Chi, rồi lại chuyển ánh nhìn sang cánh tay bị thương, đưa tay ra, dừng lại cách vết thương một centimet: “Đau không?”

Giang Hữu Chi xua tay: “Cái này mà là gì chứ, không đau tí nào.”

Nói xong, anh ho khẽ hai tiếng, rồi làm bộ làm tịch: “Ê, anh hùng mà, trên người không có vết sẹo thì sao có khí chất nam nhi được.”

Hà Quân Du chỉ lặng lẽ nhìn cánh tay được băng bó kín mít ấy, vài giây sau mới khẽ nói: “Xin lỗi.”

Nghe thấy ba chữ đó, Giang Hữu Chi lập tức “chậc” một tiếng: “Cậu nói xin lỗi cái gì? Có phải do cậu gây ra đâu, cái tên khốn đó say xỉn thì ai mà cản được chứ?”

“Thôi được rồi, lý ra là cậu nên an ủi người bị thương là tôi đây, sao lại thành tôi dỗ cậu vậy hả?” Giang Hữu Chi nửa đùa nửa thật.

Hà Quân Du cắn môi, giơ tay ôm lấy anh, tránh chỗ bị thương, ôm thật chặt.

“Cảm ơn cậu, Hữu Chi.” Có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ còn đọng lại câu “Cảm ơn cậu.” Giữ nguyên tư thế ấy, Hà Quân Du mở lời lần nữa, lần đầu tiên kể về gia đình không hạnh phúc của mình, về người cha nghiện rượu, về người mẹ từng khổ cực, về những năm tháng phải sống chung với bệnh tim.

Rất nhiều rất nhiều điều muốn trút ra, tất cả đều dốc hết vào đêm hôm đó, trong khoảnh khắc ấy, Hà Quân Du không giữ lại gì cả.

Giang Hữu Chi là người đầu tiên trong đời khiến cậu có thể tin tưởng vô điều kiện.

Vốn dĩ là người hay nói, nhưng lần này Giang Hữu Chi lại chẳng nói nhiều, chỉ dùng cánh tay không bị thương ôm lại cậu: “Cậu còn có tôi, còn có Chu Chúc Tinh, bọn tôi đều là bạn của cậu.”

Thân thể Hà Quân Du khẽ cứng lại, nơi Giang Hữu Chi không nhìn thấy, cậu khẽ cười chua chát: “Ừm, chúng ta là bạn.”

“Tôi ghét rượu. Nói là ghét… thật ra là sợ.” Một lúc sau, giọng Hà Quân Du vang lên.

Giang Hữu Chi vỗ nhẹ lưng cậu: “Đừng sợ, đại ca đây che chở cho cậu.”

Nói xong, anh buông cậu ra, dùng tay trái lục lọi trong balô bên cạnh, rồi lấy ra một quả táo, chăm chú nhìn nó: “Ban nãy tính lục xem có gì ngon không, cuối cùng chỉ có mỗi quả táo. Nhưng táo cũng tốt mà, ngon lại giải rượu nữa.”

Giang Hữu Chi không đưa thẳng quả táo cho Hà Quân Du mà cầm lấy nó, miệng lẩm bẩm gì đó, mấy giây sau mới đưa cho cậu: “Rồi đấy, bây giờ quả táo này là Táo Thần rồi, có nó rồi thì đừng sợ nữa nhé.”

Hà Quân Du nở nụ cười đầu tiên trong đêm hôm đó.

**

Tỉnh dậy trong mơ, Du Quân Hòa thở ra một hơi. Cậu ngồi dậy, cầm cốc lên uống ừng ực mấy ngụm nước, trong cốc là nước táo ngâm cậu pha.

Nhìn đồng hồ: 5:19 sáng.

Không còn buồn ngủ, Du Quân Hòa bật đèn ngủ, mở ngăn kéo dưới cùng, rút ra một quyển sổ nhỏ, lật trang đầu tiên, nổi bật là dòng chữ to: “Chiến lược chinh phục Giang Hữu Chi”. Cậu lật sang hai trang sau, dừng lại ở tờ giấy có tiêu đề: “Mong Giang Hữu Chi sớm nhận ra mình”, rồi cầm bút bi viết thêm vào:

[xx.xx.x

Hôm nay cậu ấy lại đi uống rượu. Mình cố ý mặc ít để đến quán bar chờ cậu ấy hàng tiếng đồng hồ, hy vọng hôm nay mình sẽ sốt, như vậy cậu ấy sẽ càng chú ý đến mình hơn. Mình không muốn cậu ấy uống nhiều rượu như thế, không tốt chút nào.

Hôm nay đã to gan hơn một chút, ôm lấy eo cậu ấy, cảm giác thật tuyệt, hối hận vì trước khi chết không ôm cậu ấy nhiều hơn.

Mình nhắc đến quả táo trước mặt cậu ấy, không biết cậu ấy có nhớ đến đêm hôm đó, cậu ấy từng tặng Hà Quân Du một táo thần không.]

Viết xong, Du Quân Hòa gấp sổ lại, cất về chỗ cũ.

Cậu đứng dậy, rón rén bước đến trước cửa phòng ngủ bên cạnh, nghiêng tai lắng nghe nhưng không nghe thấy động tĩnh gì.

Du Quân Hòa nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ, Giang Hữu Chi không có thói quen khóa cửa.

Người trên giường đang đắp chăn ngủ say sưa.

Du Quân Hòa đứng trước giường, lặng lẽ nhìn khuôn mặt đang ngủ ấy thật lâu, không rời mắt.

Hết chương 02

Bình Luận (0)
Comment