Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 99

Chương 01

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi bước sang tuổi mười tám, Giang Hữu Chi bắt đầu thường xuyên mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, người đó cầm một chiếc hộp nhỏ, đôi mắt cong cong, đưa tới trước mặt anh, “Hữu Chi, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ.”

Chiếc hộp mở ra, bên trong là một đôi bông tai gắn kim cương vỡ màu chàm.

Giây tiếp theo, anh sẽ bừng tỉnh giữa cơn mơ.

Bởi vì Giang Hữu Chi biết, tất cả chỉ là ảo tưởng. Người đó đã không thể sống qua tuổi mười tám, không thể tự tay tặng quà sinh nhật cho anh vào ngày anh tròn mười tám, cũng không thể như lời hứa cùng anh thi vào ngôi trường mơ ước, càng không thể cùng anh sang nước Y du học.

Hai giờ bốn mươi ba phút sáng, Giang Hữu Chi đổ mồ hôi lạnh. Anh ngồi dậy, đi tới tủ rượu lấy một chai, ngồi vào chiếc ghế lắc ngoài ban công, nhấp từng ngụm một. Hai năm sống ở nước ngoài, giấc ngủ của anh vẫn luôn không tốt. Mỗi lần bị tỉnh giấc giữa đêm đều khó ngủ lại, và rượu chính là liều thuốc an thần hiệu quả nhất.

“Sao lại uống rượu?” Một giọng nói vang lên phía sau.

Động tác đưa chai rượu lên miệng của Giang Hữu Chi khựng lại, anh nghiêng đầu nhìn bóng người sau lưng, có chút ngạc nhiên: “Sao còn chưa ngủ?”

Bóng người từ trong bóng tối chậm rãi bước đến gần, gương mặt còn non nớt nhăn chặt mày lại, nhìn thẳng vào anh.

“Nhóc con.” Giang Hữu Chi mỉm cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu.

Thằng bé này là con trai của em trai cậu họ bên dì thứ hai của anh, mấy hôm trước vì tự tử mà phải nhập viện. Giang Hữu Chi tiện thể ghé qua xem, ai ngờ lại bị cậu nhóc bám dính lấy. Anh có chút ấn tượng với Du Quân Hòa, cậu được sinh ra khi anh mới học tiểu học. Khi đó anh còn từng bế cậu ta vài lần, nhưng sau này gặp ít đi, lần cuối cùng gặp là trong buổi tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của cậu, ăn mặc như một cậu nhóc thời thượng.

Khi gặp lại trong bệnh viện, không biết cậu ta có bị đụng đầu hay không, mà cứ nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, rồi lớn tiếng nói: “Con muốn sống chung với anh Hữu Chi!”

Vừa mới nghĩ rằng thằng bé trông sạch sẽ sáng sủa thế này cũng tốt, thì câu nói ấy khiến Giang Hữu Chi sững người. Xét thấy nhà họ Du và nhà họ Giang còn có quan hệ làm ăn, cha của Giang Hữu Chi đã thay anh đưa ra quyết định. Khi anh định phản đối thì bị ông ba dùng một câu: “Không muốn thì về công ty Giang thị làm việc đi” khiến anh lập tức câm nín.

Thôi được, ở nhờ thì ở nhờ vậy.

Mặt Du Quân Hòa đỏ bừng lên khi bị xoa đầu, chỉ là trong bóng tối không nhìn rõ. Khi Giang Hữu Chi rút tay khỏi đầu cậu, trong lòng Du Quân Hòa lại thấy chút hụt hẫng.

“Em đã trưởng thành rồi.” Du Quân Hòa không vui phản bác khi bị gọi là “nhóc con”, nói xong liền với lấy chai rượu trong tay anh. Giang Hữu Chi không giữ chặt, nên Du Quân Hòa dùng chút sức liền cướp được.

Giang Hữu Chi cũng không giành lại, chỉ lặng lẽ nhìn về phía xa, chẳng biết đang nghĩ gì.

Du Quân Hòa cầm chai rượu, ngồi bên cạnh ngắm anh.

Bình thường thì lêu lổng bất cần, Giang Hữu Chi trông rất điển trai. Mà kiểu lạnh lùng không để ý sự đời cũng đẹp trai. Nhưng kiểu nghiêm túc như bây giờ lại càng khiến anh trở nên quyến rũ. Du Quân Hòa nhìn anh, lại nhìn đôi khuyên tai lấp lánh nơi vành tai anh, trong lòng dịu xuống, giọng cũng mềm đi: “Anh đang buồn à?”

Không nghe thấy anh trả lời, Du Quân Hòa mím môi, rồi giống như cách cậu từng an ủi Giang Hữu Chi thời thiếu niên, cậu ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn anh: “Buồn thì cũng đừng uống nhiều rượu, dạ dày rất yếu, nửa đêm mà uống rượu là không tốt đâu. Anh có thể tâm sự với em… hoặc, hoặc em mua gấu bông cho anh, được không?”

Giang Hữu Chi chuyển ánh mắt sang Du Quân Hòa đang ngồi xổm, nhìn vài giây với gương mặt không biểu cảm, rồi đưa tay xoa đầu cậu, mỉm cười: “Giống chó con ghê.”

Chưa kịp để Du Quân Hòa phản ứng, anh lại cười khẽ, ngẩng đầu nhìn xa xăm: “Anh đang nghĩ… cái thằng Chu Chúc Tinh đó bao giờ mới tăng lương cho anh đây, anh đã tăng ca cả tuần rồi đấy.”

Nói đến đây, anh còn nghiến răng, lại hừ một tiếng: “Nể tình nó mới kết hôn gần đây nên anh không tính toán với nó.”

“Thôi, ngoài trời lạnh, mau vào nhà đi, mặc có chút xíu thế kia.” Giang Hữu Chi vỗ vai Du Quân Hòa, khom người lấy lại chai rượu trong tay cậu.

“…Chỉ vì chuyện này mà anh ngồi ngoài ban công uống rượu giữa đêm à?” Du Quân Hòa không tin.

Giang Hữu Chi thở dài: “Chứ không thì sao, tiền đã chẳng đủ tiêu rồi.”

Thấy biểu cảm của anh, Du Quân Hòa chỉ khẽ “ồ” một tiếng, đứng dậy, rồi lại tò mò chuyện “Chu Chúc Tinh gần đây đang theo đuổi người”, hỏi: “Chu… Chu Chúc Tinh kết hôn rồi à?”

Giang Hữu Chi nhướng mày, bình thản nói: “Ừ, với một đàn em khóa dưới.”

“Làm sao mà họ đến với nhau vậy?” Du Quân Hòa lại hỏi, mắt mở to, có vẻ rất ngạc nhiên.

Hai người vừa đi vào trong phòng, vừa trò chuyện không đầu không cuối.

“Ừm… Chu Chúc Tinh thầm yêu nhiều năm rồi.” Giang Hữu Chi nói nửa chừng.

Du Quân Hòa có vẻ rất hứng thú với việc Chu Chúc Tinh kết hôn, không nhịn được hỏi thêm vài câu.

Giang Hữu Chi cũng kiên nhẫn trả lời từng câu.

Cho đến khi Du Quân Hòa rời đi, Giang Hữu Chi nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng trong đầu cứ nghĩ: Du Quân Hòa thật sự rất kỳ lạ.

Anh chưa từng nói cho cậu ấy biết Chu Chúc Tinh là ai, vậy mà Du Quân Hòa lại dường như rất quen thuộc, không hỏi Chu Chúc Tinh là ai, mà lại đặc biệt quan tâm đến chuyện tình cảm của cậu ta.

Du Quân Hòa, Hà Quân Du, tên của hai người chỉ là đảo ngược nhau. Ban đầu Giang Hữu Chi cũng không để ý, cho đến một lần nhìn thấy Du Quân Hòa điền biểu mẫu, chính mắt anh thấy cậu đánh hai chữ đầu, rồi dừng lại, xóa đi, sau đó gõ lại ba chữ “Du Quân Hòa”.

Không chỉ vậy, Du Quân Hòa bây giờ cũng không giống với người mà anh nhớ. Du Quân Hòa trong ấn tượng xưa thì lạnh nhạt, còn bây giờ lại giống như… một chú chó con.

Cậu ấy dường như rất hiểu anh. Biết khẩu vị của anh, ngay trong bữa ăn đầu tiên đã gọi đúng những món anh thích; biết những thói quen nhỏ ít người biết, như kéo anh đi dẫm lên con đường phủ đầy lá rụng, miệng anh thì nói “trẻ con thật đấy”, nhưng chân lại rất phối hợp; biết trên cánh tay phải anh có một vết sẹo, mỗi lần vô tình chạm vào sẽ lập tức né tránh, còn hỏi có đau không, nhưng lại không hỏi nguồn gốc vết sẹo.

Giang Hữu Chi lặng lẽ mở mắt, nhìn trần nhà tối đen, trầm ngâm suy nghĩ.

Một lúc sau, anh thở dài, chùm kín chăn, lẩm bẩm nhỏ giọng:

“Điên rồi à… trên đời này sao có thể có chuyện kỳ lạ thế này được chứ… Giang Hữu Chi, mày là người theo chủ nghĩa duy vật đấy!”

“…” Chỉ chùm chăn được một lát, anh lại thò đầu ra, gõ vào ô tìm kiếm: Con người thật sự có thể sống lại không?

Hết chương 01

Bình Luận (0)
Comment