Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 98

Chương 98

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

[Bé yêu:

Đây là một lá thư chúc mừng sinh nhật, chúc mừng em lại thêm một tuổi nữa, sinh nhật vui vẻ, Tiểu Nguyệt của anh.

Nên nói gì nhỉ, có quá nhiều lời đến ngòi bút, thế mà lại không biết phải viết gì nữa. Những chuyện ở kiếp trước dường như đã xảy ra rất rất lâu rồi, lâu đến mức anh suýt quên mất ba năm đó, ba năm sợ hãi, ba năm luôn không dám bước ra một bước, ba năm cuối cùng cũng không có một kết thúc tốt đẹp.

Anh đã không ít lần tự hỏi, những ngày tháng sau khi sống lại này có phải chỉ là một giấc mơ, phải chăng trời cao thấy anh đáng thương nên đã tạo cho anh một giấc mơ đó.

Có lúc anh nghĩ không biết kiếp trước mình đã làm điều đại thiện gì mà mới có thể gặp được em, để anh có riêng cho mình một mặt trăng. Không biết từ khi nào, em đã từng bước đi vào trong lòng anh, từng bước chiếm lấy trái tim anh, khiến trong lòng anh chỉ còn tên “Trần Việt”.

Em dạy anh biết tình yêu thật sự cần phải nói ra, em nói với anh rằng anh xứng đáng được nhiều người yêu thương, em mang đến cho anh gấp nhiều lần tình yêu. Tiểu Nguyệt, em thật sự là một người yêu rất tốt, rất tốt.

Anh lớn hơn em ba tuổi, có thêm ba năm kinh nghiệm sống. Anh biết em còn trẻ, muốn thử nhiều điều hơn nữa. Em cứ yên tâm, cứ can đảm làm đi, anh sẽ luôn là điểm tựa phía sau em.

Em nhỏ hơn anh ba tuổi, vẫn còn chút tính trẻ con chưa chín chắn, dù đã bước vào xã hội, cái tính trẻ con ấy dường như vẫn chưa tan biến. Nhưng có lúc, em lại “trưởng thành” hơn anh, đối với tình yêu, đối với cảm xúc, đối với những chuyện không dám đối mặt, em thấu hiểu hơn anh nhiều. Anh thích em như vậy, không phải vì em dễ thương, mà là vì em chính là em đáng yêu.

Anh cảm thấy em giống như mặt trăng, đôi mắt cong lên như hai chiếc lưỡi liềm, nhìn thấy là khiến người ta tâm trạng tốt lên rất nhiều. Anh cảm thấy em giống như mặt trăng, trong sáng và ngây thơ, như thể mãi mãi không bị mài mòn. Anh cảm thấy em giống như mặt trăng, treo trên bầu trời, còn anh thì như con khỉ hái trăng, chỉ cần có bóng hình em cũng thấy hạnh phúc lạ thường. Anh cảm thấy em giống như mặt trăng, còn anh như ngôi sao bên cạnh em, đứng không xa em, lặng lẽ nhìn em.

Lúc trước từng nghĩ chỉ có thể đứng ở xa mà dõi theo em, từng nghĩ nỗi lòng của một ngôi sao sẽ không bao giờ được mặt trăng biết. Nhưng em lại rơi vào vòng tay anh, cam tâm nói lời yêu anh.

Hoá ra nỗi lòng của ngôi sao, mặt trăng đều biết.

Tiểu Nguyệt của anh lại thêm một tuổi, đây là sinh nhật đầu tiên anh đồng hành cùng em trong kiếp này, hy vọng sau này còn có sinh nhật thứ hai, thứ ba… vô số sinh nhật nữa để cùng em đón.

Anh không thích lên kế hoạch cho tương lai, vài chục năm nữa thật dài, biến số quá nhiều. Nhưng em là ngoại lệ của anh, anh mong em có thể bên anh từng năm từng năm, cho đến khi chúng ta già đi, tóc bạc, mắt mờ, thành những ông già, phải dựa vào nhau, thì tay chúng ta vẫn đừng buông ra, được không?

Năm mới, anh mong Tiểu Nguyệt của anh có thể mãi hạnh phúc như vậy.

— Anh luôn yêu em.]

**

Sáng hôm sau, khi Trần Việt tỉnh dậy, Chu Chúc Tinh đã dậy rồi. Cậu chạm vào chiếc chăn đã hơi lạnh, nheo mắt không mở ra được, ngồi dậy rồi dụi mắt, vô thức gọi một tiếng “Anh ơi”.

Giọng rất nhỏ, nhưng như có cảm ứng tâm linh, Chu Chúc Tinh từ trong nhà tắm đi ra liếc nhìn cậu một cái, nước trên mặt vẫn chưa lau khô.

Nhìn Trần Việt còn ngái ngủ, Chu Chúc Tinh không nhịn được bật cười, lấy một chiếc khăn lau mặt rồi bước về phía Trần Việt: “Thức rồi à?”

Trần Việt tỉnh táo lại, ôm eo Chu Chúc Tinh gật đầu.

Chu Chúc Tinh vuốt tóc Trần Việt, nhẹ nhàng nói: “Đi rửa mặt đi.”

“Vâng.” Trần Việt ngoan ngoãn trả lời, lại dụi đầu vào eo Chu Chúc Tinh rồi đứng dậy đi vào nhà tắm.

Đang đánh răng thì Chu Chúc Tinh lại bước vào, nhẹ nhàng quàng eo cậu: “Muốn ăn gì?”

“Cái gì cũng được…” Trần Việt nói lắp bắp vì vẫn còn bọt trong miệng.

“Đã đến trưa rồi, vậy để anh xem chút.” Chu Chúc Tinh nói.

Trần Việt nhổ bọt trong miệng ra, “Vâng.”

Đánh răng rửa mặt xong, Chu Chúc Tinh cũng không ra ngoài. Trần Việt vừa lau khô nước trên mặt, Chu Chúc Tinh liền lại gần, dán môi vào môi cậu.

Trước gương, hai người trao nhau một nụ hôn mát lạnh bạc hà.

Hai người cùng nhau xuống nhà, Trần Việt một bên chăm chú ngắm bức tranh chân dung Chu Chúc Tinh vẽ cho mình, Chu Chúc Tinh thì ở bên kia dùng điện thoại đặt đồ ăn ngoài.

Càng nhìn bức tranh, Trần Việt càng thích, lấy điện thoại chụp liền mấy tấm ảnh.

Ăn xong đã gần một giờ trưa. Hai người cũng không muốn xem tivi, nên chạy vào phòng đọc sách tìm tòi sách vở.

Trong phòng đọc sách có một chiếc máy ảnh lấy luôn, Trần Việt liếc qua, thấy trong đó còn bốn tấm phim ảnh.

Cậu đặt máy ảnh sang một bên, nhìn đồng hồ thấy sắp đến 1 giờ 14 phút, lấy điện thoại, mở Weibo, kiểm tra lại bản nháp đã soạn tối hôm trước, đúng 13:14 bấm đăng.

Làm xong việc đó, Trần Việt cất điện thoại, cười tươi tiếp tục cùng Chu Chúc Tinh lục tìm những cuốn sách cũ trên giá.

“Sao vui thế?” Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt cười tươi rạng rỡ, không nhịn được hỏi.

“Chỉ là… nghĩ đến bức thư anh viết cho em thôi.” Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh nói, “Anh, tối qua em đọc xong thư rồi.”

“Em cảm thấy… anh đã viết cho em nhiều thư tình như vậy, thì em cũng nên trả lời lại một bức thư cho anh.” Trần Việt cười nói tiếp.

Chu Chúc Tinh dừng động tác một giây, rồi đặt cuốn sách xuống, lấy điện thoại ra, ngay mắt là thông báo “Weibo bạn quan tâm @Nhĩ Đông Mộc Việt đã đăng Weibo”, ánh mắt Chu Chúc Tinh lay động, ngón tay nhẹ nhàng bấm mở thông báo đó.

Đó là một bài đăng Weibo mà Trần Việt gửi cho anh, một bức thư tình công khai cho mọi người biết.

Trong bài đăng đó, Trần Việt kèm theo chín tấm ảnh, một là bức tranh chân dung, một tấm là ảnh chụp lén Chu Chú Tinh đang ngủ, hai tấm là ảnh Polaroid mà cậu chụp cho Chu Chúc Tinh, một tấm là ảnh hai người đeo nhẫn nắm tay nhau, hai tấm là ảnh Chu Chúc Tinh chụp cho cậu, còn lại hai tấm là ảnh hai người chụp chung.

Phần chú thích rất dài.

【@Nhĩ Đông Mộc Việt: Sinh nhật 23 tuổi của tôi được người yêu đồng hành cùng. Từ lần đăng vlog trước đó, tôi không đăng thêm động thái nào nữa, mọi người dường như rất quan tâm chuyện giữa hai chúng tôi, vậy tôi xin nói sơ qua ở đây.

Chúng tôi là một cặp đôi danh chính ngôn thuận, à… nói chính xác là đôi bạn đời hợp pháp, vì chúng tôi đã đăng ký kết hôn. Nhưng vẫn mong mọi người đừng quá để ý đến đời tư, chúng tôi chỉ là những người bình thường, một đôi tình nhân bình thường thôi.

Cảm ơn mọi người đã gửi lời chúc phúc, chúng tôi đều nhận được rồi, cũng chúc mọi người có được một tình yêu đẹp.

Những lời tiếp theo này là em muốn nói với anh.

Vừa rồi em mở bức thư anh viết cho em, giờ anh đã ngủ rồi, em ngồi bên giường xem bức thư tình này. Anh ơi, em phát hiện ra hình như anh có phép thuật, có thể khiến em mỗi lần đọc thư anh viết đều muốn khóc.

Anh luôn nói em là Tiểu Nguyệt của anh, anh là Tiểu Tinh âm thầm dõi theo em ở góc khuất. Nhưng em muốn nói, nếu anh là ngôi sao thì chắc chắn phải là ngôi sao sáng nhất, lấp lánh nhất, đẹp nhất, và chắc chắn là ngôi sao thu hút em nhất.

Những lời quá ngọt ngào thì em không muốn nói ở đây nữa, nhưng có một câu nhất định phải nói ra.

Em yêu anh, nên muốn cho mọi người biết, anh là ngôi sao đáng yêu nhất, xứng đáng được yêu thương nhất.

Về nỗi lòng của ngôi sao, mặt trăng đã biết rồi.

Sau này, trong mỗi lần sinh nhật, em mong sẽ luôn có anh ở bên cạnh.

Trước mắt mờ đến mức gần như không nhìn rõ chữ trên màn hình, mắt Chu Chúc Tinh đầy nước, cúi đầu giữ nguyên tư thế không động đậy. Trần Việt cầm máy ảnh lấy liền bên cạnh, nhìn Chu Chúc Tinh bất động, mỉm cười, “Anh ơi.”

Chu Chúc Tinh ngẩng đầu nhìn cậu.

Trần Việt cong mắt lên, như hai chiếc lưỡi liềm nhỏ, giơ máy ảnh lên, chĩa về phía Chu Chúc Tinh, “Anh ơi, cười một cái đi.”

-Hết chính truyện-

Bình Luận (0)
Comment