Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 107

Chương 01

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Có một gia đình mới chuyển đến sống trong căn biệt thự lớn bên cạnh.

Trần Việt năm tuổi, nằm bò bên cửa sổ, nhón chân nhìn ra ngoài, quay sang hỏi mẹ Diệp Dư Xu đang đứng bên cạnh: “Mẹ ơi, đó là hàng xóm mới của mình hả?”

Diệp Dư Xu rời mắt khỏi chiếc xe sang trọng đậu ngoài sân, nhìn sang khuôn mặt trắng trẻo của cậu con trai, xoa đầu cậu bé: “Đúng rồi, bé yêu à.”

Trước khi Trần Việt kịp nói thêm điều gì, Diệp Dư Xu đã bị một cuộc điện thoại gọi đi, trước khi rời đi cô còn dặn dò: “Đừng đứng nhón chân lâu bên cửa sổ, sẽ mỏi lắm đấy.”

Trần Việt ngoan ngoãn gật đầu.

Cậu bé lại nhón chân nhìn thêm vài giây, rồi mới thật sự nhận ra: “Mình có hàng xóm mới rồi!” Cậu vừa định rời khỏi cửa sổ thì thấy có một bóng người bước ra từ ghế sau của chiếc xe, người đó mặc bộ đồ vest nhỏ, đeo ba lô, bước xuống xe rất ngầu.

Đẹp trai y hệt nam chính trong bộ phim hoạt hình cậu xem tối qua!

Trần Việt không khỏi mở to mắt.

Ngay giây tiếp theo, “nam chính” ấy quay đầu nhìn về phía bên này. Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Việt chủ động giơ tay, nhón chân cao hơn nữa, nở một nụ cười thật tươi và vẫy tay chào.

“Nam chính” kia bỗng khựng lại, suýt nữa thì vấp ngã, rồi vội vàng quay đầu đi, bước nhanh hơn, khuất khỏi tầm mắt của Trần Việt.

Không nhận được hồi đáp, Trần Việt hơi buồn. Cậu buông tay xuống, thả lỏng đôi chân đang run vì nhón lâu, tựa đầu lên giường.

Nhưng chỉ vài giây sau, Trần Việt đã tự an ủi xong rồi – trong phim hoạt hình, “nam chính” lúc nào chả lạnh lùng và vô tình như vậy mà.

Bộ não nhỏ bé của Trần Việt không giữ được quá nhiều chuyện, chưa đầy một lát, cậu đã quăng sự việc đó ra sau đầu.

Đến trưa, Cố Tân Nhạc đến nhà Trần Việt ăn cơm, thế là hai cậu bé cùng chơi xếp hình trong sân, Trần Việt cũng quên béng luôn anh hàng xóm đẹp trai hồi sáng.

Nếu không phải Cố Tân Nhạc chủ động nhắc đến, có khi cậu đã quên mất thật rồi.

“Việt Việt, nhà bên cậu có người giàu chuyển tới đấy! Cái xe đó đắt lắm luôn, đủ mua được nhiều lắm lắm Lego ấy!” Cố Tân Nhạc đột nhiên nói.

Nghe câu này, Trần Việt chợt nhớ lại “nam chính” mình thấy hồi sáng, động tác lắp xếp mô hình cũng chậm lại một nhịp.

Vài giây sau, Trần Việt ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tân Nhạc, nhẹ giọng hỏi:

“Nhạc Nhạc, có phải tớ không được người ta thích không?”

Câu hỏi này thực sự quá kỳ lạ. Cố Tân Nhạc lắc đầu như cái trống bỏi: “Làm sao mà có chuyện đó được! Việt Việt đáng yêu nhất luôn ấy!”

Trần Việt rất xinh xắn, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt to tròn đen láy, cái miệng nhỏ đỏ hồng, tóc lại hơi dài một chút, thoạt nhìn còn giống một bé gái. Buộc tóc lên thành chỏm trông y như quả táo đỏ vậy.

Trong lớp mẫu giáo, từ cô giáo đến các bạn nhỏ, ai cũng thích Trần Việt cả. Làm sao mà Trần Việt lại không được người ta thích cơ chứ? Không thể nào!

Nghe xong câu trả lời đó, Trần Việt vẫn không thấy vui lên được, môi hơi chu ra, cúi mắt, uất ức nói: “Vậy sao anh hàng xóm mới lại không muốn làm bạn với tớ?”

Nói xong, Trần Việt kể lại chuyện xảy ra vào buổi sáng. Còn chưa kịp để Cố Tân Nhạc an ủi, cậu đã liếc mắt thấy một bóng người xa lạ, mặc vest nhỏ, mặt lạnh tanh, cao ráo đẹp trai…

“Việt Việt, kia có phải là hàng xóm mới của cậu không?”

Nghe vậy, Trần Việt ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy anh hàng xóm đang đứng ngoài cửa nhìn về phía mình.

Khác với buổi sáng, lần này anh hàng xóm không đeo ba lô mà đang cầm một hộp bánh – là loại bánh ngọt Trần Việt rất thích ăn, phải xếp hàng rất lâu mới mua được.

Trần Việt chớp mắt mấy cái, buông mảnh ghép trong tay xuống, chạy về phía cổng rồi đứng lại.

Giữa hai người là cánh cổng.

Cuối cùng, anh hàng xóm là người mở lời trước.

“Chào em, em gái nhỏ. Anh là người mới chuyển đến bên cạnh…” nói đến đây, cậu ta ho nhẹ hai tiếng “sáng nay, anh không cố ý lờ em đâu…”

Nói xong, cậu ta không nhìn Trần Việt, mà chăm chú nhìn xuống đôi giày của mình. Không nghe thấy câu trả lời, ánh mắt cậu ta chuyển sang khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn kia.

Trên khuôn mặt ấy là một biểu cảm rất nghiêm túc, giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị hơn: “Anh ơi, em là con trai, không được gọi em là em gái nhỏ.”

Chương 02

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Khi cục bông trắng trắng mềm mềm nhỏ xíu kia nghiêm túc nói “Em là con trai mà”, Chu Chúc Tinh cảm thấy khoảnh khắc đó xứng đáng được ghi vào những ký ức khó quên nhất trong đời mình.

Cậu ho khan hai tiếng vì ngại, lại len lén liếc nhìn đối phương mấy lần, người thì thấp nhỏ, tóc được buộc thành một túm nhỏ, đôi mắt to tròn long lanh, làn da trắng hồng, môi hơi chu chu lên, thoạt nhìn chẳng khác gì công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích.

Chu Chúc Tinh nhớ lại lần đầu tiên gặp… em trai này vào buổi sáng, lúc cậu bé cười, hai mắt cong cong như vầng trăng nhỏ.

Cuộc trò chuyện đầu tiên giữa hai người có chút lúng túng, nhưng lại rất buồn cười. Chiều hôm đó, sau khi về nhà, dù vẻ mặt Chu Chúc Tinh chẳng thay đổi gì, vẫn nghiêm túc hoàn thành bài tập mà gia sư giao, nhưng trong lòng thì lại chẳng yên chút nào.

Liệu cậu ấy có ghét mình không? Nói là tha thứ, có phải chỉ là phép lịch sự? Hộp bánh đó, cậu ấy có ăn thử không nhỉ? Nhưng mà, thật sự rất giống con gái mà…

Đầu óc Chu Chúc Tinh rối như tơ vò.

Làm xong bài, cậu đặt bút xuống rồi ra ban công ngồi một lúc.

Quản gia nói tối nay ba mẹ sẽ không về. Chu Chúc Tinh chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Dù đã quen với chuyện đó, nhưng trong lòng vẫn có chút buồn.

Thế nhưng nỗi buồn ấy nhanh chóng bị xua tan bởi tiếng gõ cửa sau bữa tối.

Người gõ cửa là một người phụ nữ dịu dàng.

Ánh mắt Chu Chúc Tinh rời khỏi gương mặt tươi cười của người phụ nữ, chuyển sang đứa bé được bà dắt theo.

Người phụ nữ còn chưa kịp mở miệng, cục bông nhỏ đã lên tiếng trước: “Anh ơi, chào mừng anh đến sống ở đây làm hàng xóm với tụi em! Bánh ngọt hồi chiều anh cho, đặc biệt đặc biệt ngon luôn á! Mẹ em có làm thêm ít bánh quy với bánh ngọt nhỏ, anh mau nếm thử đi!”

Giọng nói của Trần Việt trong trẻo mà vẫn còn trẻ con, nói năng lại không hề ngại ngùng. Chu Chúc Tinh vốn không thích trẻ con, nhưng đứa trẻ trước mặt lại là ngoại lệ. Không hiểu vì sao, ngay từ cái nhìn đầu tiên, cậu đã có thiện cảm lạ lùng với nhóc này.

Lúc này, Diệp Dư Xu cũng lên tiếng: “Cậu bé à, sau này mong được giúp đỡ nhiều. Thường xuyên sang nhà chơi nhé!”

Chu Chúc Tinh bị xoa đầu bất ngờ đến không kịp phản ứng.

Khi cậu lấy lại tinh thần thì đã thấy hai mẹ con rời đi, cục bông nhỏ còn quay đầu vẫy tay chào. Chu Chúc Tinh nhìn xuống chiếc hộp tinh xảo trong tay.

Bên trong là những chiếc bánh quy với hình thù dễ thương. Cậu mở một chiếc hình mặt trăng, cho vào miệng.

Ăn thật ngon.

**

Hai gia đình sống cạnh nhau.

Tối hôm đó, khi ở trong phòng, Chu Chúc Tinh phát hiện ra từ cửa sổ phòng mình có thể nhìn thấy một góc vườn sau nhà họ Trần.

Sáng hôm sau, sau khi học xong, Chu Chúc Tinh nằm bò bên cửa sổ nhìn xuống, liền thấy vườn sau của nhà hàng xóm và Trần Việt đang loay hoay với mấy khóm hoa.

Hôm nay cục bông nhỏ mặc một chiếc áo thun ngắn tay màu vàng nhạt, càng làm nổi bật nước da trắng bóc. Có lẽ vì nắng trưa hơi gắt, gương mặt của Trần Việt đỏ hồng cả lên.

Ngay cả bản thân Chu Chúc Tinh cũng không nhận ra rằng khi nhìn cậu bé, khóe môi cậu lại vô thức nhếch lên mỉm cười.

Trần Việt đang cẩn thận sờ từng đóa hoa, bỗng bị một chú chim bay ngang thu hút, cậu bé ngước nhìn theo bóng chim, đầu khẽ nghiêng – ơ? Là anh hàng xóm kìa!

Trần Việt chớp mắt mấy cái, đưa một tay che nắng, tay còn lại vẫy vẫy: “Anh ơi, anh ăn cơm chưa?”

Chu Chúc Tinh mím môi, lần đầu tiên lên tiếng đáp lại trong hoàn cảnh như vậy: “Chưa, còn em?”

“Em cũng chưa ăn. Hôm nay dì Vương nấu móng giò kho đấy, thơm lắm luôn! Anh có muốn qua nhà em ăn cơm không?”

Vừa nói, Trần Việt vừa nghiêng nghiêng đầu.

Chu Chúc Tinh định từ chối, nhưng khi nhìn vào đôi mắt ấy, cậu lại khẽ gật đầu.

“Yeah! Thế thì anh mau xuống nha, em hái hoa tặng anh nè!” Trần Việt có vẻ rất hào hứng, như thể muốn nhảy lên kéo Chu Chúc Tinh xuống ngay.

Chu Chúc Tinh khẽ cong môi: “Ừm, anh xuống ngay đây.”

Chương 03

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Món móng giò mà dì Vương hầm thực sự rất ngon, Chu Chúc Tinh phải cố gắng lắm mới kiềm chế được bản thân không xin thêm bát cơm thứ hai.

Trần Việt ăn cơm khác với Chu Chúc Tinh, cậu ăn rất chậm, từng miếng nhỏ một như mèo con, đến khi cái bụng tròn căng lên rồi mới đặt thìa xuống, ợ một cái rõ to.

Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt nheo mắt lại với vẻ mặt đầy mãn nguyện, cảm thấy buồn cười.

Ăn xong, Trần Việt có chút mơ màng vì no, ngồi trên ghế nhỏ bắt đầu buồn ngủ, đang nói chuyện với Chu Chúc Tinh mà đã ngáp ngắn ngáp dài.

Thế nhưng khi hai người bắt đầu hỏi tên nhau, mắt cậu bé lại sáng lên, bắt đầu từng chữ từng chữ giới thiệu bản thân với Chu Chúc Tinh.

Một buổi chiều bình thường, hai đứa trẻ trao đổi tên, một bước tiến lớn cho tình bạn của cả hai.

**

Đang là kỳ nghỉ hè, Trần Việt không phải đến mẫu giáo, ngày nào cũng ở nhà chơi, thỉnh thoảng Cố Tân Nhạc lại đến tìm cậu chơi đồ chơi.

Trong khi đó, gần như mỗi ngày Chu Chúc Tinh đều phải học bù ở nhà, nghe gia sư giảng bài.

Khi biết Chu Chúc Tinh chỉ lớn hơn mình ba tuổi mà ngày nào cũng phải học nhiều như vậy, Trần Việt nhíu mày, khóe miệng cũng chùng xuống, hai tay chống lên đôi má phúng phính, không kìm được mà than thở: “Anh chỉ lớn hơn em ba tuổi mà phải học nhiều thế, khổ ghê…”

Nghe vậy, Chu Chúc Tinh nhìn khuôn mặt ủ rũ của Trần Việt, không nhịn được xoa đầu cậu bé: “Cũng không đến mức đó.”

“Sau này em cũng sẽ khổ như vậy sao?”

Chu Chúc Tinh khựng lại một giây, nhớ tới dáng vẻ và cách hành xử của dì Diệp, liền lắc đầu: “Không đâu.”

Nói xong, cậu lại nhéo nhéo má Trần Việt: “Chỉ cần sống vui vẻ là được rồi.”

“Nếu vậy thì em sẽ chia một nửa niềm vui cho anh.” Trần Việt cười toe toét dù đang bị nhéo má.

Nghe câu đó, lần đầu tiên trong lòng Chu Chúc Tinh dâng lên một suy nghĩ kỳ lạ — Giá mà mình là anh trai của Trần Việt thì tốt biết bao.

**

Hai đứa trẻ từng ngày lớn lên.

Chu Chúc Tinh có được rất nhiều “lần đầu tiên” trong đời.

Lần đầu tiên sang nhà hàng xóm ăn ké cơm, được ăn món tủ của dì Vương.

Lần đầu tiên ngủ chung giường với Trần Việt trong phòng cậu ấy, nhìn thấy con khủng long nhồi bông màu xanh lá và con cừu bông màu xanh dương mà Trần Việt hay ôm ngủ, còn thấy khuôn mặt tròn xoe, phúng phính bị ép bẹp lúc ngủ của cậu.

Lần đầu tiên cùng Trần Việt đi ăn hamburger – món mà người lớn hay gọi là đồ ăn vặt rác rưởi, Trần Việt chấm tương cà khi ăn khoai tây chiên, không cẩn thận bị dính một cục ngay trên chóp mũi, trông chẳng khác gì một chú mèo nhỏ.

Lần đầu tiên có bạn nhỏ đến nhà mình chơi, còn tham quan phòng ngủ của mình. Lúc ấy Chu Chúc Tinh hơi lo, sợ người ta không thích phòng của mình, nhưng Trần Việt vừa vào đã “Oa!” một tiếng ngạc nhiên trước dãy mô hình trưng bày, đôi mắt sáng rực như một fan nhí, khiến Chu Chúc Tinh cảm thấy vô cùng hài lòng.

Lần đầu tiên thân mật với một bạn nhỏ. Chu Chúc Tinh rất thích nắm tay Trần Việt, bàn tay mềm mềm, đặc biệt là phần giữa ngón cái và ngón trỏ, giống như miếng đệm hồng hồng của chân mèo vậy.

Cậu cũng thích ôm Trần Việt. Lần đầu tiên cậu ôm cậu bé là lúc cả hai đang chơi cát, Trần Việt vô tình vấp té, ngã uỵch xuống đất, đau quá suýt khóc, hai mắt đã bắt đầu ngân ngấn nước.

Trước khi giọt nước mắt kịp rơi, Chu Chúc Tinh liền bế bổng cậu dậy, động tác còn hơi vụng về, ôm cục bông nhỏ vào lòng và dỗ dành cậu.

Khi ôm Trần Việt, Chu Chúc Tinh có cảm giác rất kỳ lạ. Trần Việt hay dụi đầu vào cổ cậu, nhột nhột, y như con chó Golden nhỏ ở nhà bà ngoại vậy, lúc nào cũng thích quấn lấy người khác.

Nhưng Chu Chúc Tinh không thích con Golden đó.

Cậu chỉ thích Trần Việt thôi.

Cảm giác như mới hôm qua hai người gặp nhau lần đầu, vậy mà thoáng cái đã gần tròn một năm, Trần Việt sáu tuổi sắp phải vào lớp Một.

Còn vài ngày nữa là nhập học. Chu Chúc Tinh ngồi trên ghế trong phòng Trần Việt, Trần Việt ngồi trong lòng cậu, cứ dụi dụi mặt vào cổ Chu Chúc Tinh, miệng thì lí nhí than: “Anh ơi, em không muốn đi học tiểu học đâu.”

Trần Việt từng thấy Chu Chúc Tinh làm bài tập, nhìn mấy đề Toán với tiếng Anh đó, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng.

Mình mới sáu tuổi thôi mà, sao nhét nổi từng ấy kiến thức chứ!

Chu Chúc Tinh xoa đầu cậu bé, mặc cho Trần Việt làm nũng, nghĩ một lúc rồi nói: “Sau này mình có thể cùng nhau đi học, ở trường cũng có thể tìm anh mà.”

Động tác dụi cổ của Trần Việt dừng lại, rồi cậu bé nghiêm túc suy nghĩ: Nếu trong trường có anh, vậy thì đi học cũng không tệ lắm.

Hết thơ ấu

Bình Luận (0)
Comment