Chương 01
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Năm Trần Việt sáu tuổi, Chu Chúc Tinh nắm tay cậu bước qua cánh cổng tiểu học.
Chu Chúc Tinh lớn hơn Trần Việt hai khóa. Khi Trần Việt học lớp Một, Chu Chúc Tinh học lớp Ba, các bạn trong lớp đều biết cậu có một người anh hàng xóm học lớp 3A.
Khi Chu Chúc Tinh tốt nghiệp tiểu học và bước vào lớp Bảy, Trần Việt mới vừa lên lớp Năm.
Dù đã mười một tuổi, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Chu Chúc Tinh không còn học cùng trường với mình, Trần Việt vẫn sẽ chui vào hõm cổ của anh mà khóc.
Và Chu Chúc Tinh sẽ nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu, ôm cậu vào lòng thật dịu dàng.
Trường cấp hai của Chu Chúc Tinh chỉ cách trường tiểu học của Trần Việt một con phố.
Biết được điều này, Trần Việt lập tức nở nụ cười, nhưng khi ánh mắt chạm phải ánh nhìn của Chu Chúc Tinh, cậu lại ngượng ngùng quay đầu đi – nhớ tới mấy lần khóc nhè trước mặt anh, Trần Việt thấy mặt mình nóng bừng.
Năm mười hai tuổi, Trần Việt lên lớp Bảy. Khu lớp Bảy và khu lớp Chín cách nhau một quãng khá xa, nhưng Trần Việt vẫn mỗi ngày đều chạy tới khu lớp Chín để đưa “cơm tình yêu” cho Chu Chúc Tinh.
Chẳng bao lâu, cả lớp đều biết Chu Chúc Tinh có một cậu em hàng xóm dễ thương, và anh chàng lạnh lùng Chu Chúc Tinh lại đặc biệt dịu dàng khi ở cạnh cậu em đó.
Học sinh lớp Chín tan học muộn hơn lớp Bảy và lớp Tám. Ban đầu, Trần Việt “bỏ rơi” Cố Tân Nhạc để ở lại trường đợi Chu Chúc Tinh về cùng. Sau đó bị Chu Chúc Tinh xoa đầu một cái: “Tiểu Nguyệt, nếu em ngoan ngoãn đợi anh ở nhà, anh sẽ vui hơn nhiều đấy.”
Vậy là Trần Việt không cố chấp ngồi lì trong lớp học trống trải để chờ tan trường nữa, mà cùng Cố Tân Nhạc về nhà.
Về sau, mỗi tối khi Chu Chúc Tinh tan học về, trên đường luôn bảo tài xế dừng xe – anh muốn mua gì đó cho Trần Việt, có khi là một bó hoa, có khi là một miếng bánh kem, hoặc món ăn mà hôm trước Trần Việt thèm ăn nhưng chưa mua được.
Ngày nào Trần Việt cũng nhận được một bất ngờ từ Chu Chúc Tinh, cậu bắt đầu háo hức đoán xem ngày mai anh sẽ tặng gì tiếp theo.
Mùa hè sau kỳ thi tốt nghiệp cấp hai, Chu Chúc Tinh và Trần Việt cùng Giang Hữu Chi và Cố Tân Nhạc đi du lịch đến một thành phố ven biển.
Nhìn mặt biển lấp lánh ánh sáng, Chu Chúc Tinh lại quay đầu nhìn Trần Việt đang tắm nắng dưới ánh mặt trời. Trong ánh nắng, cậu ấy như đang phát sáng vậy.
Chu Chúc Tinh lặng lẽ ngắm nhìn Trần Việt phơi nắng, trong lòng dâng lên từng gợn sóng.
Anh nghĩ, Tiểu Nguyệt của anh, thật sự đã lớn rồi.
Ánh mắt anh quá nóng bỏng, khiến Trần Việt phải mở mắt ra, quay đầu nhìn anh, đôi mắt hơi nheo lại vì nắng: “Anh ơi, sao anh cứ nhìn em hoài vậy?”
Chu Chúc Tinh sững người, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Việt Việt, sau này em muốn sống ở đâu?”
Trần Việt gác cằm lên đầu gối, vài giây sau mới hỏi lại: “Thế còn anh?”
Chưa đợi Chu Chúc Tinh trả lời, Trần Việt đã nói tiếp: “Có phải anh lên đại học rồi thì sẽ rời xa em không?”
Trong giọng nói có chút buồn bã.
Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng nhéo má Trần Việt, giọng nói chắc chắn: “Không đâu. Anh sẽ không rời xa em.”
Trần Việt mỉm cười, không hỏi gì thêm, đưa ra một ngón út: “Vậy… móc ngoéo nhé.”
Trên cổ tay cậu vẫn đeo chuỗi hạt mà Chu Chúc Tinh đã xin cho cậu ở chùa.
“Ừm, móc ngoéo.” Chu Chúc Tinh cũng cong môi cười, đưa ngón út ra móc lại.
Giang Hữu Chi và Cố Tân Nhạc vừa mua nước dừa quay về thì thấy cảnh này, Cố Tân Nhạc lập tức kêu ầm lên như một chú cún con: “Việt Việt với anh Chu lại giấu tụi mình chuyện gì nữa đúng không!!”
Trần Việt rút tay về, chẳng khách sáo chút nào, cầm luôn ly nước dừa trong tay Cố Tân Nhạc: “Làm gì có!”
“Có mà!” Cố Tân Nhạc chọc eo Trần Việt một cái.
Hai người lập tức bắt đầu cãi vặt như học sinh tiểu học.
Chu Chúc Tinh ngồi yên tại chỗ, nhận lấy ly nước dừa Giang Hữu Chi đưa cho, nhưng ánh mắt thì vẫn không rời khỏi bóng dáng kia.
Giang Hữu Chi nhìn theo ánh mắt anh, lại nhìn hai bóng người đang đùa giỡn ở phía xa, không nhịn được bật cười khẽ.
Chương 02
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chu Chúc Tinh đỗ vào trường Nhất Trung, một ngôi trường không quá gần nhà.
Mẹ Chu đã mua một căn hộ gần trường để tiện cho Chu Chúc Tinh ở lại nếu tan học quá muộn.
Trường có ký túc xá, nhưng Chu Chúc Tinh chưa từng có ý định ở nội trú. Khi anh nói rõ là không muốn, mẹ anh cũng không ép buộc thêm.
Chu Chúc Tinh nhập học sớm hơn Trần Việt hai ngày. Hôm đưa Chu Chúc Tinh đến trường, Trần Việt lại không kiềm được mà rơi nước mắt.
Rõ ràng đã là một cậu bé lớn rồi, vậy mà vẫn được Chu Chúc Tinh ôm vào lòng, dùng đầu ngón tay dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt.
Ngửi thấy mùi thông thoảng trên người anh, mắt Trần Việt đỏ hoe, cả má cũng đỏ bừng, ngượng ngùng đẩy anh ra: “Anh ơi, đi học đi nào.”
Chu Chúc Tinh nhìn cậu chăm chú, khẽ gật đầu, rồi cúi đầu chạm môi lên tóc cậu ở trán một cái.
Dù đã có nhà gần trường, Chu Chúc Tinh vẫn hay về nhà. Những ngày không được gặp nhau, hai người thường gọi điện, nói chuyện đến mức điện thoại nóng ran.
Khoảng thời gian Trần Việt chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng đầu tiên trong đời, hầu như ngày nào cũng gọi video với Chu Chúc Tinh, cậu hỏi những điều chưa hiểu, còn anh thì kiên nhẫn giảng giải.
Mỗi tối, Chu Chúc Tinh ngồi trước bàn học, sách vở bày đầy, nhưng anh chẳng mấy khi nhìn vào bài, chỉ lặng lẽ nhìn màn hình, nơi Trần Việt đang cúi đầu chăm chú học tập.
Mi dài thật… má vẫn phúng phính… hình như lâu rồi chưa được nhéo… Chu Chúc Tinh nghĩ vu vơ, rồi vô thức chụp lại rất nhiều ảnh màn hình.
Năm Trần Việt chính thức trở thành học sinh Nhất Trung, cũng là năm Chu Chúc Tinh bước vào năm cuối cấp.
Như một cách tự nhiên, Trần Việt chuyển vào sống tại căn hộ của Chu Chúc Tinh. Còn Cố Tân Nhạc thì ở căn hộ tầng dưới.
Ngôi nhà vốn yên ắng bỗng trở nên đầy sức sống.
Lên cấp ba rồi, Trần Việt mới nhận ra Chu Chúc Tinh là đàn anh cực kỳ được yêu thích, tuy tính cách có hơi lạnh lùng, nhưng học giỏi lại đẹp trai, khiến không ít nữ sinh mê mẩn.
Trong lễ khai giảng, Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh đứng trên sân khấu, mắt không chớp lấy một lần.
Anh trai của cậu, thật sự rất giỏi.
**
Gần đây Chu Chúc Tinh bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi quốc gia. Dù rất bận, anh vẫn cố gắng dành thời gian ăn cơm, trò chuyện cùng Trần Việt.
Trần Việt biết rõ cuộc thi này, giáo viên từng nói nếu đạt giải thì có thể được tuyển thẳng đại học.
Cậu nằm bò trên bàn, nhìn Chu Chúc Tinh đang giải đề. Khi ánh mắt anh lướt đến, cậu liền cười nói: “Cố lên nhé, anh ơi.”
Chỉ vài ngày sau kỳ thi, đến sinh nhật mười tám tuổi của Chu Chúc Tinh.
Trần Việt tặng anh một chiếc ván trượt, và tự tay làm một chiếc bánh chocolate nhỏ.
Việc tặng ván trượt, thật ra cũng là ý riêng của Trần Việt – cậu từng thấy ảnh Chu Chúc Tinh trượt ván khi tuyển thành viên câu lạc bộ. Trong ảnh, anh cười rất nhẹ nhàng, trông cực kỳ phong khoáng.
Tối hôm đó, Chu Chúc Tinh thổi tắt nến và thành tâm ước nguyện – giống hệt như mười năm trước, mong Trần Việt luôn ở bên anh.
**
Chu Chúc Tinh quả nhiên rất giỏi, anh được tuyển thẳng vào Đại học A. Điều này đồng nghĩa với việc anh không cần tiếp tục học chính khóa nữa. Và cũng đồng nghĩa anh có nhiều thời gian hơn dành cho Trần Việt.
Anh kiên nhẫn giảng từng bài Trần Việt không hiểu, tập nấu ăn cho cậu, cuối tuần đưa cậu đi ăn ở những nhà hàng do Giang Hữu Chi giới thiệu, cùng Trần Việt chơi ván trượt ở quảng trường.
Thời gian bên Trần Việt luôn trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt, Chu Chúc Tinh đã nhập học ở Đại học A, căn hộ kia đã vô thức trở thành tài sản chung của cả hai.
Những ngày không có lịch học, anh không về nhà họ Chu mà đến căn hộ gần trường để ở cùng Trần Việt.
Có những đêm ngủ lại, nhìn Trần Việt học đến ngủ gục trên bàn, anh sẽ nhẹ nhàng bế cậu lên giường, rồi lặng lẽ ngồi bên ngắm nhìn cậu.
Cái cậu bé củ cải đầu tròn nhỏ năm nào, giờ đã cao gần bằng anh rồi. Trong lòng Chu Chúc Tinh dâng lên một cảm xúc khó diễn tả.
Anh nghĩ, đừng lớn nhanh quá, hãy cứ chậm rãi trưởng thành. Bởi trong lòng anh, Trần Việt mãi mãi là một đứa trẻ.
Sinh nhật mười tám của Trần Việt, Chu Chúc Tinh tặng cậu một miếng ngọc bội, mang ý nghĩa mọi điều như ý. Anh nhẹ nhàng nói: “Mười tám tuổi vui vẻ nhé, trong mắt anh, em mãi mãi là bé yêu.”
Trần Việt rất thích món quà đó, lập tức đeo lên cổ, giấu trong áo đồng phục.
Cậu nhìn Chu Chúc Tinh, khóe môi cong lên, giọng mềm nhẹ: “Em cảm ơn anh.”
Chu Chúc Tinh xoa đầu cậu, ánh mắt đầy dịu dàng.
Có những cảm xúc, như thủy triều hay sóng biển, dẫu có che giấu thế nào, cũng sẽ dâng trào.
Giữa hai người, chỉ cần một ánh mắt là đủ để hiểu tất cả.
**
Mùa hè rực nắng, Trần Việt tốt nghiệp.
Mùa hè năm ấy rất dài. Chu Chúc Tinh đưa Trần Việt đi đến nhiều nơi, mỗi nơi đi qua, Trần Việt đều chụp rất nhiều ảnh.
Quà tốt nghiệp mà Chu Chúc Tinh tặng cậu là một chiếc máy ảnh.
Điểm đến cuối cùng của họ là thành phố ven biển mà ba năm trước họ từng đến. Ngày có kết quả thi đại học, hai người ở khách sạn cùng nhau tra điểm, thấy kết quả xong, Trần Việt mới thở phào, kéo Chu Chúc Tinh ra ngoài đi dạo.
Biển vẫn xanh trong, bãi cát vẫn đông người, nắng vẫn chói chang như thế.
Hai người tìm một góc mát mẻ, tránh xa đám đông, chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nhau.
Trần Việt tựa đầu lên vai Chu Chúc Tinh, nhớ lại mùa hè năm ấy, bất giác mỉm cười.
“Cười gì vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ lại ba năm trước, cũng tầm này, chúng ta đến đây chơi. Khi đó em hỏi anh có rời xa em không, anh nói là không, rồi tụi mình còn móc ngoéo nữa”.
Trần Việt thở dài, nói tiếp: “Nhớ hồi đó ghê.”
Chu Chúc Tinh vòng tay ôm lấy vai cậu, ánh mắt nghiêm túc nhìn Trần Việt: “Em hỏi bao nhiêu lần cũng vậy thôi, câu trả lời của anh vẫn là không. Chu Chúc Tinh mãi mãi không rời xa Trần Việt.”
Hai giây sau, giọng Trần Việt vang lên: “Vậy… móc ngoéo nữa nhé?”
“Hay là… đóng dấu luôn đi.”
Hết thời niên thiếu