Tomorrow, Wendy
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trần Việt và Chu Chúc Tinh cùng đi xem buổi biểu diễn mới nhất trong tour lưu diễn của Sunbird. Trong vòng một năm qua, Sunbird vụt sáng nổi tiếng, từ một ban nhạc nhỏ từng biểu diễn ở các quán bar, giờ đã có sân khấu riêng của mình.
Đứng dưới sân khấu, Trần Việt và Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng nắm tay nhau, cùng khán giả chờ đợi Sunbird xuất hiện.
Khoảnh khắc ban nhạc bước ra, khán giả bên dưới bùng nổ tiếng reo hò, tiếng hét vang lên hòa cùng âm thanh sôi động của hệ thống loa khiến Trần Việt cảm giác cả mặt đất như đang rung chuyển.
Cậu cũng bắt chước mọi người, giơ tay lên, lẫn vào đám đông hét lên “Sunbird!”
Chu Chúc Tinh nghiêng đầu, mỉm cười nhìn người yêu mình trong dáng vẻ hăng hái ấy.
Tóc Trần Việt lúc này đã dài đến mức có thể buộc thành chỏm nhỏ, cậu không cắt mà lại nhuộm vàng nhạt, còn uốn nhẹ thành từng lọn xoăn.
Hôm Chu Chúc Tinh đến tiệm cắt tóc đón cậu, anh đã thấy ngay một cái đầu vàng chóe. Khi thấy anh, mặt Trần Việt đỏ lên.
Trông như một hoàng tử nhỏ, Chu Chúc Tinh không kìm được ý nghĩ ấy khi nhéo má cậu.
Tâm trí anh thoáng lướt về hôm đó ở tiệm tóc, rồi suýt chút nữa trôi dạt đến vài hình ảnh không dành cho trẻ em vào buổi tối hôm đó. Nhưng Trần Việt đã kéo anh về hiện tại, cậu lắc lắc tay anh: “Anh ơi, mấy người Tưởng Tồn bọn họ lên sân khấu rồi kìa!”
Chu Chúc t*nh h**n hồn, nhìn theo ánh mắt Trần Việt lên sân khấu.
Sunbird không nói nhiều lời dư thừa, vừa lên đã chơi liền mấy bài. Giọng ca trầm khàn đầy quyến rũ của Tưởng Tồn phối hợp với nhịp điệu sôi động khiến cả khán đài bùng cháy.
Trần Việt cũng không ngoại lệ. Cậu hát theo, vung tay theo điệu nhạc, hai má cũng hồng lên vì phấn khích.
Chu Chúc Tinh rút khăn giấy từ túi ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán Trần Việt. Trong đầu anh chợt nghĩ, có lẽ nên mang theo ít kẹo ngậm cổ họng thì hơn.
“Bài hát cuối cùng là một ca khúc mà cả bốn chúng tôi đều rất thích.” Trên sân khấu, Tưởng Tồn thở hổn hển, mỉm cười nói “Mấy năm trước khi còn ngồi trong tầng hầm, chúng tôi chạy vạy khắp nơi vì âm nhạc, chẳng kiếm được bao nhiêu, còn lỗ kha khá. Chính bài hát này đã đồng hành cùng chúng tôi trong quãng thời gian ấy. Hôm nay, chúng tôi muốn tặng lại nó cho các bạn.”
“–Tomorrow, Wendy.” Câu cuối cùng của Tưởng Tồn vừa dứt, âm nhạc vang lên.
Vừa nãy còn nhảy nhót vung vẩy tay, giờ đây Trần Việt lại đang tựa vào người Chu Chúc Tinh, lặng lẽ nghe Tưởng Tồn trên sân khấu nói chuyện.
Ca khúc này khiến khán giả dưới sân khấu trầm lắng hẳn đi, ai nấy đều yên tĩnh lắng nghe bốn người trên sân khấu trình diễn bài hát cuối cùng.
Đó là một bài hát tiếng Anh, từng nằm trong danh sách nhạc yêu thích kiếp trước của Trần Việt.
“It is complete now,
Two ends of time are neatly tied,
……”
Giọng hát trầm ấm và có từ tính của Tưởng Tồn vang vào tai Trần Việt, khiến cậu không kìm được mà nhớ lại những chuyện buồn ở kiếp trước.
Lần cuối cùng Trần Việt nghe Sunbird hát ca khúc này, là trong chiếc đĩa thu âm Chu Chúc Tinh tặng cậu.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng bất ổn của Trần Việt, Chu Chúc Tinh hơi nghiêng đầu, lấy cằm nhẹ cọ vào mái tóc mềm mại của cậu, rồi lại siết nhẹ ngón tay cậu.
Không nói lời nào, nhưng Trần Việt vẫn cảm nhận được sự an ủi của Chu Chúc Tinh qua những hành động nhỏ ấy.
Cậu cũng ngồi thẳng dậy, dụi nhẹ mặt vào người Chu Chúc Tinh, mặc kệ xung quanh toàn người, khẽ nói: “Anh ơi, em không sao đâu.”
Chu Chúc Tinh khẽ “ừm” một tiếng, không rõ là tin hay không tin lời Trần Việt.
Khi câu hát cuối cùng “Tomorrow, Wendy is going to die” vang lên, Trần Việt khẽ hít mũi.
Cậu nhìn bốn người trên sân khấu đầy nhiệt huyết, nhớ lại kiếp trước từng được Chu Chúc Tinh ôm lấy, đối phương đã nói: “Họ vẫn còn âm nhạc.” Cậu cũng từng hỏi Tưởng Tồn rằng cái tên Sunbird có ý nghĩa gì, và Tưởng Tồn chỉ nói một câu: “Sống giữa cái chết.”
Tưởng Tồn trên sân khấu nói đoạn cuối cùng.
“Nếu cuộc đời là một dòng sông, thì bốn chúng tôi chính là những kẻ lênh đênh lái thuyền đi trong đó, dù giây sau có thể gặp dòng nước xiết, dù có thể tan xương nát thịt, chỉ cần còn âm nhạc, chúng tôi vẫn sẽ không chút do dự mà tiến về phía trước.”
“Cảm ơn mọi người!”
Ngón tay Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng v**t v* má Trần Việt, không có dấu vết ướt át nào.
Sau khi Sunbird rời khỏi sân khấu, Trần Việt mới khẽ nói bên tai Chu Chúc Tinh: “Anh ơi, thật ra lúc nãy em có chút buồn, nhưng nhìn thấy họ như bây giờ, trong lòng lại thấy mừng cho họ. Chuyện tương lai, hay là đừng nghĩ đến nữa, cứ sống cho hiện tại thôi.”
Nghe vậy, Chu Chúc Tinh khẽ cười, cốc nhẹ mũi Trần Việt: “Ừm, không có khóc nhè.”
Mặt Trần Việt lại đỏ lên.
**
Lần này Sunbird lưu diễn ở thành phố G, ông bà ngoại của Chu Chúc Tinh sống ở đây. Biết cháu trai đưa người yêu đến, họ đã dọn dẹp sẵn một căn nhà, để hai đứa ở lại đó vài ngày.
Xem buổi lưu diễn chỉ là một phần trong kế hoạch hẹn hò dịp Thất Tịch.
Đây là Thất Tịch đầu tiên kể từ khi hai người bên nhau, Chu Chúc Tinh rất coi trọng dịp này. Sau nhiều lần suy nghĩ, anh quyết định đưa Trần Việt đến G dạo chơi một vòng, tiện xem luôn buổi biểu diễn.
Sau buổi diễn, hai người về căn nhà của ông ngoại Chu Chúc Tinh, gọi đồ ăn ngoài, rồi quấn quýt trong phòng suốt cả buổi tối.
Hôm sau là Thất Tịch.
Trần Việt không ngủ nướng mà dậy cùng Chu Chúc Tinh, dụi mắt, không còn cảm giác buồn ngủ như mọi hôm, đầu óc cậu toàn nghĩ về buổi hẹn hò.
Hai người dính nhau trong phòng tắm, cùng đánh răng rửa mặt, rồi trao nhau một nụ hôn có vị bạc hà.
Vườn thú ở thành phố G rất nổi tiếng. Sau bữa sáng, cả hai lái xe đến đó, xe là do ông ngoại Chu Chúc Tinh cho mượn. Tối hôm trước, vừa xuống sân bay, Trần Việt và Chu Chúc Tinh đã được đón về nhà cũ nhà họ Chu ăn một bữa cơm.
Về phần Trần Việt, hai ông bà rất quý. Sau khi cha mẹ Chu ly hôn, mẹ anh chuyển khỏi nhà họ Chu, mở một tiệm cà phê, cuộc sống khá an nhàn. Thỉnh thoảng bà cũng mời Trần Việt đến thưởng thức các loại bánh mới.
Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa Chu Chúc Tinh và mẹ cũng bớt lạnh nhạt hơn, đôi khi còn chủ động đưa Trần Việt tới thăm bà.
Bệnh của mẹ Chu cũng đã khá hơn, chỉ cần không gặp phải k*ch th*ch lớn, uống thuốc đều đặn thì rất ít khi phát bệnh.
Sự yêu thích của hai ông bà với Trần Việt không chỉ bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên. Trước đó họ đã nghe con gái kể về cậu bé này, vừa lương thiện lại đáng yêu, rất hợp với Chúc Tinh.
Gặp mặt rồi, quả nhiên đúng như lời kể.
Đứa cháu trai vốn lạnh lùng, khi ở bên người yêu lại trở nên dịu dàng đến lạ.
Biết hai người đến G là để hẹn hò, ông ngoại không do dự đặt ngay một chùm chìa khóa xe lên bàn trước mặt họ: muốn lái xe nào thì cứ lấy mà lái.
Nghĩ đến hình ảnh tổng tài bá đạo đó, Trần Việt bỗng dưng nhớ đến khoảnh khắc giao thừa khi Chu Chúc Tinh bắn pháo hoa cho mình, không nhịn được bật cười.
Chu Chúc Tinh đang lái xe, liếc nhìn rồi hỏi: “Cười gì vậy?”
Trần Việt lắc đầu, cười tít mắt nhìn anh: “Em chợt nhớ cảnh ông ngoại tối hôm trước đưa chìa khóa xe ra, cảm giác tổng tài bá đạo đúng là di truyền thật.”
Đúng lúc đèn đỏ, Chu Chúc Tinh nắm tay trái của Trần Việt, hôn nhẹ lên mu bàn tay cậu, nhướng mày nói: “Bé yêu nói đúng lắm.”
**
Sau khi dạo xong vườn thú, hai người đến nhà hàng tình nhân mà Chu Chúc Tinh đã đặt trước ăn trưa. Ăn xong, anh lại đưa Trần Việt về nhà ông ngoại, nói là có thứ cần lấy.
Khi Trần Việt hỏi là thứ gì, Chu Chúc Tinh cười không nhịn được: “Tối là em sẽ biết.”
Trần Việt híp mắt, không hỏi nữa, nhưng trong lòng lại đoán chắc là Chu Chúc Tinh chuẩn bị quà cho mình.
Là một cái hộp to.
Trần Việt nhìn cái hộp trong tay Chu Chúc Tinh, lại nhìn nụ cười của anh, cảm giác đối phương chẳng có ý tốt gì cả.
Buổi chiều, hai người không ra ngoài nữa, mà mua một đống đồ về nhà, cùng nhau vào bếp chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến.
Vì muốn tạo bầu không khí lãng mạn, chỉ riêng việc bày biện thôi đã tốn không ít thời gian. Nhưng khi Trần Việt ngồi xuống, nhìn bữa ăn trên bàn, nghe nhạc từ máy CD phát ra, cậu vẫn thấy rất lãng mạn.
Tửu lượng của Trần Việt dạo gần đây tốt hơn chút ít, ít nhất uống một ly thì vẫn chưa quá say. Hôm nay là ngày đặc biệt, Chu Chúc Tinh khui một chai rượu vang.
Vừa ăn vừa nhấp một ngụm rượu, ăn xong thì ly rượu của Trần Việt cũng gần cạn.
Uống rượu xong, mặt Trần Việt đỏ ửng, ánh mắt hơi mơ màng, trông giống như đang ngà ngà say. Dù vậy, cậu vẫn nhớ cái hộp của Chu Chúc Tinh: “Anh ơi, cái hộp đó là gì vậy?”
Chu Chúc Tinh vốn định để khi hai người nằm trên giường mới đưa, không ngờ Trần Việt cứ nhớ mãi.
Anh xoa đầu Trần Việt, ra phòng khách lấy hộp, đặt lên đùi cậu, cười không dứt: “Bé yêu, mở ra đi.”
Trần Việt mím môi, ngoan ngoãn mở hộp.
…(bản đầy đủ ở Weibo)
Anh hôn nhẹ lên tóc Trần Việt, dịu dàng nói một câu: “Ngủ ngon.”
Chiếc máy CD trong phòng khách vẫn chưa tắt, Chu Chúc Tinh nghe thấy nhịp thở đều đặn của Trần Việt, lại nghe tiếng nhạc nhẹ vang lên, ôm chặt lấy cậu, từ từ nhắm mắt.
Ca khúc đang phát trong máy CD chính là bản “Tomorrow, Wendy” mà Sunbird đã biểu diễn tối hôm qua.
Giữa tiếng hát khàn đặc của nữ ca sĩ, Chu Chúc Tinh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ, trong đầu anh thoáng hiện lên một ý nghĩ cuối cùng — nếu ngày mai là tận số, vậy thì cùng Trần Việt /// đến tận lúc chết cũng chẳng phải là điều gì tệ cả.
Hết chương