Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 21

Chương 21

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

“Ai da—” Dì Lữ đứng ở cửa, một tay che miệng, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Thấy Trần Việt như sắp đứng dậy, bà vội vàng giúp họ đóng cửa lại: “Cửa chưa đóng, để dì đóng giúp nhé… Cậu Trần, nhớ gọi cậu Chu xuống ăn cơm nhé, dì đi trước đây.”

Nghe thấy tiếng “cạch” vang lên, Trần Việt khó nhọc ngồi dậy, liếc nhìn cánh cửa đã bị khóa lại, giây tiếp theo chỉ muốn đập đầu vào tường. Quên đóng cửa, lại còn để dì Lữ thấy cảnh này.

Sau khi cậu nghiến răng thì nghe thấy giọng của Chu Chúc Tinh vang lên từ dưới thân mình: “…Trần Việt?”

Cánh tay đang quấn quanh người cậu đột nhiên mất hết sức lực. Trần Việt sững người trong một giây, sau đó ngồi thẳng dậy, nhìn Chu Chúc Tinh với gò má hơi ửng đỏ, cũng không rõ là do sốt hay là do xấu hổ.

“Tỉnh rồi à? Đo thân nhiệt cái nhé, cảm giác anh lại sốt rồi đấy.” Trần Việt như không có chuyện gì ngồi bên giường, lấy chiếc nhiệt kế để sẵn trên tủ đầu giường, “Dù có nhiệt kế điện tử, nhưng tôi cảm thấy loại thủy ngân vẫn chuẩn hơn…”

Chu Chúc Tinh nhận lấy nhiệt kế, kẹp dưới nách, nhắm mắt lại như vẫn chưa hoàn hồn.

Giấc mơ vừa có quá dài, lại quá đẹp, đến nỗi khi Trần Việt xuất hiện trước mặt, anh theo phản xạ đã coi cậu ấy là người trong mơ.

Vì thế anh mới dám mạnh dạn ôm lấy đối phương vào ngực.

Chu Chúc Tinh không lên tiếng, Trần Việt cũng không nói gì, liếc nhìn đồng hồ rồi âm thầm đếm năm phút trong lòng.

Trong lúc nhất thời, cả phòng ngủ yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng kim đồng hồ tích tắc.

“Ăn cơm chưa?” Chu Chúc Tinh mở lời trước, có lẽ vì mới tỉnh dậy, giọng anh khàn khàn.

Trần Việt lắc đầu: “Chưa ăn, ban đầu tôi định lên gọi anh ăn cùng, ai ngờ anh kéo tôi lại không cho đi.”

Câu nói này mang ý đùa cợt, nhưng vào tai Chu Chúc Tinh lại khiến tai anh nóng bừng: “…Sốt đến lú rồi.”

Trần Việt chỉ nhìn anh, khẽ cười, ánh mắt từ gương mặt chuyển sang vành tai đỏ ửng của anh, nụ cười càng đậm hơn.

Cậu liếc đồng hồ, còn một phút cuối.

“Đàn anh Chu, anh có phải… thích gọi tôi là… Tiểu Nguyệt?”

Cách gọi “Tiểu Nguyệt” nghe thật sự có chút sến súa, Trần Việt nói ra mà không nhịn được cười.

Câu hỏi bất ngờ khiến Chu Chúc Tinh trở tay không kịp, nhìn Trần Việt một hồi mới khẽ “ừ” một tiếng, rồi lặp lại: “Đúng.”

Năm phút đã hết.

Trần Việt đưa tay ra đòi lại nhiệt kế, đối phương đưa cho cậu, cậu liếc nhìn nhiệt độ: 38,2 độ.

“Rửa mặt xong xuống ăn cơm nhé, lát nữa gọi bác sĩ đến khám, tiêm cho anh một mũi gì đó.” Trần Việt cất nhiệt kế, nói một cách tự nhiên. Chưa đợi Chu Chúc Tinh trả lời, cậu đã đứng dậy bước ra cửa: “Tôi đi xem Trần Phạn Phạn một chút.”

Biểu hiện của Trần Việt bình tĩnh đến mức không có điểm nào để bắt bẻ. Nhưng vừa ra khỏi phòng ngủ, cậu dựa vào tường hít sâu hai cái, đưa tay xoa ngực bên trái. Tim đập quá nhanh, Trần Việt cảm thấy như có một con thỏ đang nhảy loạn trong lồng ngực mình.

Đứng tại chỗ bình tĩnh lại một phút, Trần Việt đứng dậy đi tìm Trần Phạn Phạn.

Cậu rót nước cho Trần Phạn Phạn, chuẩn bị xong phần thức ăn cho mèo hôm nay, lại bế bé con lên xoa xoa.

Trần Phạn Phạn kêu meo meo trong lòng cậu, như đang hỏi sao còn chưa cho nó ăn, nhưng người ba tốt của nó không thèm để ý, chỉ lẩm bẩm một mình.

“Ảnh gọi ba là Tiểu Nguyệt đó… Lẽ nào kiếp trước Tiểu Nguyệt trong miệng ảnh vẫn luôn là ba hả?” Trần Việt vừa xoa đầu nhỏ của Trần Phạn Phạn vừa thì thầm.

Trần Phạn Phạn không chịu nổi mấy vòng vo tình cảm của con người, thừa lúc Trần Việt không để ý liền vùng ra khỏi vòng tay cậu, nhảy phốc xuống đất, chạy đến trước bát đựng đồ ăn và ăn ngấu nghiến.

Nhìn dáng vẻ con trai mình cắm đầu ăn uống hăng say, Trần Việt bật cười, đi đến cạnh Trần Phạn Phạn, ngồi xổm xuống: “Ba cũng muốn làm một con mèo nhỏ, ngoài ăn là ngủ, chẳng phải làm gì, lại còn được cưng chiều mỗi ngày.”

“Có phải rất hạnh phúc không, Phạn Phạn?”

Trần Việt chạm nhẹ vào đầu bé con.

Trần Phạn Phạn đang nỗ lực cày cơm, hoàn toàn không để ý đến cậu.

Trần Việt ở lại vài phút, sau đó chạy ra phòng khách nhắn tin cho cô em khóa dưới đã hẹn chụp ảnh, nói rằng trong nhà có người bị sốt, cậu phải chăm sóc một chút, hỏi có thể lùi lịch lại hai tiếng được không.

Cô em rất dễ nói chuyện, bảo cậu cứ lo cho người bệnh trước đã.

Sau khi gửi tin nhắn xong, Chu Chúc Tinh cũng xuống lầu.

Ngoài gương mặt hơi đỏ, từ đầu đến chân anh trông chẳng giống người đang bệnh chút nào.

Chu Chúc Tinh tập gym quanh năm, Trần Việt từng có dịp nhìn thấy nửa người trên của anh, thật sự rất muốn hỏi anh tập cơ ngực kiểu gì.

Một năm 365 ngày, Chu Chúc Tinh rất hiếm khi bị bệnh, cho dù có bệnh cũng rất nhanh khỏi. Nhưng lần này không hiểu vì lý do gì, có lẽ là cái giá của việc sống lại, cơn sốt cứ dai dẳng lặp đi lặp lại, khiến anh cũng bắt đầu cảm thấy phiền.

Tuy vậy, có thể nhân cơ hội này được Trần Việt chăm sóc, Chu Chúc Tinh vẫn cố nén sự khó chịu ấy lại.

Trước mặt Trần Việt, Chu Chúc Tinh vẫn phải tỏ ra mình rất yếu ớt, mệt mỏi.

Trần Việt chẳng nghi ngờ gì chuyện đối phương đang giả vờ, chỉ là hơi tò mò vì sao chỉ mới xuống lầu thôi mà đã “yếu đuối” đến thế?

Nể tình anh là bệnh nhân, Trần Việt thay anh gọi điện báo với Đường Mịch về tình hình, rồi từ danh bạ của anh tìm số điện thoại của “bác sĩ Thẩm” và ấn nút gọi.

Lúc lướt danh bạ của Chu Chúc Tinh, Trần Việt phát hiện mình được xếp ở vị trí đầu tiên, chú thích là: “AAA Tiểu Nguyệt”.

Cậu liếc nhìn Chu Chúc Tinh vẫn đang “yếu đuối”, không biểu lộ cảm xúc gì mà tắt điện thoại.

Hai người, mỗi người giữ một tâm sự, cùng nhau ăn xong bữa sáng.

Chưa bao lâu sau bữa sáng, bác sĩ Thẩm đã đến.

Nhìn Chu Chúc Tinh chẳng khác gì người bình thường, lại nhìn Trần Việt mặt mày trắng trẻo, bác sĩ Thẩm nhất thời không biết ai mới là người bệnh.

Ông thành thạo kê mấy loại thuốc, dặn Trần Việt vài điều cần chú ý, rồi rời đi chẳng bao lâu sau đó.

Tiễn bác sĩ xong, Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh đang ngồi trên ghế: “Uống thuốc nhé?”

Chu Chúc Tinh gật đầu, cầm cốc nước lên uống mấy viên thuốc một hơi hết sạch. Uống xong, anh hỏi: “Hôm nay em phải ra ngoài à?”

Trần Việt gật đầu: “Hôm nay có một buổi chụp ảnh đã hẹn trước. Nhưng tôi đã nhắn với bên kia rồi, có thể dời lại hai tiếng.”

“Ừm… bác sĩ bảo anh nên nghỉ ngơi nhiều hơn, hay là lên giường nằm một lát đi? Cũng có thể tranh thủ ngủ thêm giấc nữa. Đợi anh ngủ rồi tôi đi cũng không muộn.”

Chu Chúc Tinh luôn giữ nếp sinh hoạt ổn định, mỗi ngày đúng bảy giờ dậy, bất kể mưa gió. Nhưng thời gian ngủ lại không cố định, nếu không có việc gì thì trước 11 giờ đã đi ngủ, nếu bận rộn thì đến hai giờ sáng cũng không phải chuyện lạ.

Dưới sự khuyên nhủ liên tục của Trần Việt, Chu Chúc Tinh rốt cuộc cũng nằm xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ban đầu anh tưởng mình sẽ không ngủ được, không ngờ mơ màng lại thiếp đi lúc nào không hay.

Cũng chẳng rõ có phải vì Trần Việt đã hát khẽ bên tai mình không nữa.

Hết chương 21

Bình Luận (0)
Comment