Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 22

Chương 22

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt đợi đến khi Chu Chúc Tinh ngủ say mới rời khỏi nhà.

Đã bước vào tháng Mười Hai, thời tiết ngày càng lạnh. Trần Việt nhìn chằm chằm chiếc quần giữ nhiệt màu đen nằm trong góc trong cùng của tủ một lúc, cuối cùng vẫn lấy xuống mặc vào người.

Trong nhà đã có một người ốm, không thể để thêm một người nữa.

Cậu chọn một chiếc áo len sọc xanh và xanh ngọc xen kẽ, bên ngoài khoác chiếc áo phao màu bạc hà nhạt, phối thêm khăn quàng cổ trắng. Da cậu trắng, mặc mấy màu nhạt thế này lại càng tôn vẻ ngoài.

Chuẩn bị xong xuôi, Trần Việt xoa đầu Trần Phạn Phạn, rồi cẩn thận rót một ly nước nóng đặt ở bàn cạnh giường Chu Chúc Tinh.

Đúng 9 giờ 30, Trần Việt ra khỏi nhà đúng giờ.

Hôm nay gió rất to, dự báo thời tiết nói có thể sẽ có tuyết rơi lớn vào ngày kia.

Trần Việt vốn rất thích những ngày có tuyết, ảnh chụp trong khung cảnh tuyết rơi thường rất đẹp, miễn là gió không quá mạnh. Sau khi tuyết ngừng rơi, mặt đất, mái nhà hay trên xe đều phủ đầy tuyết dày, chỉ cần đưa tay xúc một nắm là đã thấy thích mê. Cùng bạn bè đắp người tuyết hoặc chơi ném tuyết cũng là những hoạt động không thể thiếu.

Trần Việt đã không thể chờ được đến ngày kia nữa rồi.

Cậu và cô em khóa dưới hẹn nhau ở một khu vườn. Từ nhà đến đó cách vài cây số, Trần Việt rúc nửa khuôn mặt vào trong khăn choàng, kiên quyết từ bỏ ý định đi tàu điện, rồi khó nhọc rút điện thoại từ túi ra gọi xe.

Khi đến nơi, cậu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn hơn 20 phút so với thời gian hẹn, liền vào một quán cà phê gần đó ngồi chờ.

Chủ quán là một chú tóc dài, hiện trong tiệm chỉ có mỗi ông. Quán này Trần Việt vô tình phát hiện ra khi đi chụp ảnh hồi đầu năm. Cà phê ở đây đậm vị, còn bánh ngọt thì đặc biệt ngon.

Trần Việt có một thói quen, khi tâm trạng không tốt sẽ thích ăn đồ ngọt, đôi khi áp lực quá lớn cũng sẽ ăn một vài cái bánh nhỏ. Tất nhiên, mỗi lần ăn xong mấy món ngọt đầy calo này, cậu sẽ phải ở lại phòng gym lâu hơn một hai tiếng để đốt mỡ. Vì chút hạnh phúc nhất thời mà phải chịu khổ một hai tiếng, Trần Việt thấy cũng đáng.

Ngoài lúc tâm trạng tệ, thỉnh thoảng anh cũng không muốn ở nhà, sẽ đến ngồi trong quán cà phê, đôi khi mang theo laptop để chỉnh sửa ảnh hoặc viết luận văn.

Vào kỳ nghỉ hè, trong quán từng có hai học sinh cấp ba làm thêm. Chủ quán bảo nếu giúp được thì giúp, nên đã giữ hai đứa lại làm.

Thật ra, Trần Việt thấy quyết định của chủ quán là đúng. Hai cậu nhóc đó đều rất đẹp trai, một người thì tuấn tú nhẹ nhàng, người kia thì sắc sảo rực rỡ, đứng cạnh nhau vô cùng bắt mắt, còn thu hút không ít các cô gái đến quán.

Trần Việt cảm thấy cậu bé cao lớn đó rất có tiềm năng làm người mẫu, nhất là khi biết cậu ta vẫn còn đang ở độ tuổi phát triển mà đã cao gần hơn cậu rồi.

Ngày hai cậu bé rời khỏi quán cà phê, Trần Việt cũng có mặt. Hôm đó cậu mang theo máy chụp lấy liền, chụp ảnh chân dung và ảnh nhóm cho hai cậu học sinh, ông chủ tiệm và một cô gái khác.

Tấm ảnh chụp cả bốn người được ông chủ lồng khung, treo lên bức tường ảnh ngay quầy lễ tân của quán, cho đến tận bây giờ vẫn còn ở đó.

Chẳng bao lâu sau khi hai cậu bé rời đi, cô gái kia cũng không còn làm ở đó nữa. Nghe ông chủ nói, cô đã đến miền Nam, cũng xem như tìm được một công việc ổn định.

Khi nhân viên đều đã rời đi, ông chủ cũng không tuyển người mới, chỉ chờ hai cậu học sinh quay lại vào kỳ nghỉ đông.

Trần Việt thỉnh thoảng vẫn ghé lại quán cà phê nên cũng quen với ông chủ, mỗi lần tới đều trò chuyện vài câu.

Hôm nay cậu gọi hai chiếc bánh sừng bò đặc trưng của quán.

Bánh vừa mới nướng xong, còn nóng hổi, Trần Việt thậm chí còn cảm nhận được hơi ấm xuyên qua lớp túi giấy.

Nhìn chằm chằm vào túi bánh vài giây, Trần Việt lấy điện thoại ra chụp một tấm, rồi gửi cho Chu Chúc Tinh.

Y: [Hình ảnh]

Y: Anh có muốn thử bánh sừng bò không? Bánh ở đây ngon lắm đấy.

Chỉ vài phút sau, cô em khóa dưới đã đến nơi. Trần Việt chào ông chủ, rồi xách hai túi bánh rời khỏi quán.

“Cái này là tôi mua cho em đấy, vẫn còn nóng, ăn ngay khi còn nóng nhé.” Trần Việt đưa túi bánh ra trước mặt cô gái nhỏ, “Xem như là xin lỗi vì đã trễ hẹn.”

Cô gái cũng không khách sáo, nhận lấy rồi lè lưỡi cười, “Em không khách sáo đâu nha, anh Trần.”

“Đúng lúc em còn chưa ăn sáng nữa.” Cô mở một túi ra, cảm nhận hơi nóng từ bánh sừng bò, rồi cắn một miếng “rắc”, lớp vỏ giòn tan, nhân bên trong mềm mại, lại còn có lớp nhân kem tan chảy.

Vừa cắn một miếng, mắt cô đã sáng lên: “Wow, ngon quá trời luôn!”

Trần Việt gật gù, chỉ tay về phía quán cà phê: “Bánh ngọt ở đây cái nào cũng ngon, cà phê cũng rất ổn. Chụp xong tôi mời em ly cà phê nhé?”

Cô em nuốt miếng bánh xong, lắc đầu: “Cùng uống một ly là được rồi, không cần mời đâu ạ”

Ăn thêm vài miếng nữa, cô cất bánh vào túi, lấy gương nhỏ ra dặm lại son: “Thế thì mau chụp thôi, hôm nay gió to quá trời, lông mi giả của em sắp bị thổi bay rồi đây này.”

Câu nói khiến Trần Việt bật cười, nhìn đôi mắt to của cô: “Chưa bay, vẫn dính chặt lắm.”

“Đi thôi, tìm chỗ đẹp để chụp.”

Trần Việt lấy thiết bị từ trong túi ra, đeo dây máy ảnh lên cổ, hai tay cầm máy. Các gân tay nổi rõ trên mu bàn tay, trông không giống một nhiếp ảnh gia, mà giống một người mẫu hơn.

Trời đúng là ưu ái, cô em nhìn đôi chân dài thẳng tắp của Trần Việt, thầm cảm thán trong lòng.

Trần Việt không chỉ có ngoại hình xuất sắc, kỹ năng chụp ảnh cũng rất tốt, từ bố cục đến ánh sáng đều nắm bắt cực kỳ chính xác. Điều quan trọng nhất là cậu biết cách truyền tải cảm xúc. Trong lúc chụp, cậu sẽ kiên nhẫn hướng dẫn cách tạo dáng, góc mặt nào là đẹp nhất, thậm chí còn thỉnh thoảng khen ngợi vài câu.

Chụp ảnh với Trần Việt luôn khiến người ta có cảm giác thư giãn, dễ chịu như có phép thuật.

Sau gần hai tiếng, buổi chụp nhẹ nhàng kết thúc.

Trần Việt vốn định mời cô em ly cà phê, nhưng đối phương nhận được một cuộc gọi, vội vã chạy về trường để sửa biểu mẫu hành chính.

Vì vậy, Trần Việt đành quay lại quán cà phê mua thêm vài chiếc bánh sừng bò mang về cho Chu Chúc Tinh ăn thử.

Khi đang chụp ảnh, cậu không xem điện thoại nên đã bỏ lỡ tin nhắn của Chu Chúc Tinh.

Tin nhắn được gửi đến khoảng một tiếng trước:

Z: Cần anh đến đón em không?

Trần Việt nhíu mày nhìn tin nhắn, cảm thấy Chu Chúc Tinh thật đúng là “không biết trời cao đất dày”, ngoài trời gió mạnh như vậy, bản thân còn đang sốt, nhỡ đâu lại bị lạnh đến ngu người thì sao?

Vừa đi về phía quán cà phê, Trần Việt vừa cúi đầu nhắn lại:

Y: Không cần đâu, tôi sắp về rồi.

Đối phương trả lời gần như ngay lập tức:

Z: Muộn rồi.

Trần Việt theo phản xạ gửi lại một dấu hỏi: “?”, thì thấy ngay tin nhắn kế tiếp:

Z: Ngẩng đầu lên.

Cậu ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, liền thấy Chu Chúc Tinh toàn thân mặc đồ đen đang đứng trước cửa quán cà phê, dùng ánh mắt dịu dàng mà bất lực nhìn mình.

Hết chương 22

Bình Luận (0)
Comment