Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 23

Chương 23

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Nhìn Chu Chúc Tinh đang đứng trước mặt, Trần Việt thầm nghĩ, đúng là chẳng chịu nghe lời chút nào, rõ ràng đã bảo đừng ra ngoài đón mình nữa, vậy mà vẫn chạy ra đây.

Đang sốt mà sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi? Làm sao mà biết mình đến đây chụp ảnh? Đã đợi ở đây bao lâu rồi? Hàng loạt câu hỏi như những bong bóng trong lòng Trần Việt lần lượt nổi lên, thi nhau muốn bật ra khỏi miệng.

Thế nhưng, cậu chẳng hỏi ra được câu nào cả.

Ngay lúc này, cậu bị một thứ cảm xúc khác lấn át. Khi thấy Chu Chúc Tinh xuất hiện trước mặt mình, nói muốn đưa mình về nhà, Trần Việt thực ra hơi vui, một niềm vui âm ỉ nhưng rất thật. Thế nhưng ánh mắt của Chu Chúc Tinh lại khiến cậu thấy buồn vô hạn, mũi cay cay, cổ họng nghẹn lại như có gì chặn ngang.

Thấy vẻ mặt ấy của Trần Việt, Chu Chúc Tinh hơi nhíu mày, bước lại gần một chút: “Làm sao vậy?”

Trần Việt lắc đầu, thở dài: “Sao anh lại… không chịu nghe lời vậy chứ.”

Chu Chúc Tinh khẽ cười trong cổ họng, đưa tay ra nắm lấy bàn tay đã đỏ lên vì lạnh của Trần Việt: “Hết sốt rồi, với lại anh mặc rất ấm. Anh không đợi ngoài trời đâu, ngồi trong nhà suốt đấy. Em xem này, tay anh còn ấm hơn cả tay em này.”

Tay của Chu Chúc Tinh lúc nào cũng rất ấm. Nhìn vẻ ngoài của anh, người ta sẽ nghĩ chắc tay anh lạnh lắm, nhưng thực tế thì ngược lại.

Giống như con người Chu Chúc Tinh vậy, nhìn qua có vẻ lạnh lùng, nhưng chỉ cần gỡ bỏ lớp vỏ ngoài đó ra, bên trong lại rất mềm mại.

Như một chiếc bánh sừng bò mới ra lò, vỏ ngoài giòn giòn, nóng hổi, khiến người ta do dự không dám cắn, nhưng chỉ cần can đảm cắn một miếng, sẽ phát hiện bên trong có phần nhân kem tan chảy.

Dù so sánh như vậy có phần kỳ cục, nhưng Trần Việt cảm thấy không có gì hợp hơn.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay Chu Chúc Tinh dường như truyền qua mu bàn tay cậu, lan dần vào ngực, nơi tim bên trái như được một dòng ấm áp tràn vào.

Trần Việt phải rất cố gắng mới rút tay về, dù hơi tiếc rẻ. Cậu dụi nhẹ mũi: “Đừng sưởi tay cho tôi nữa, vào trong quán cà phê ngồi một lát sẽ ấm ngay. Tôi sợ anh vừa sưởi ấm tay tôi xong lại bị lạnh.”

Ánh mắt Chu Chúc Tinh vẫn dõi theo bàn tay cậu vừa rút về, dừng lại hai ba giây rồi mới thu lại tầm nhìn, sau đó ngẩng lên nhìn cậu, khẽ gật đầu: “Được.”

Trần Việt hít hít mũi, nhìn ánh mắt thẳng tắp của Chu Chúc Tinh, giơ tay vỗ nhẹ lên vai anh: “Đi thôi.”

“…Ừm.”

Chu Chúc Tinh đáp lại chậm một nhịp.

Hai người sánh vai nhau bước vào quán cà phê.

Vừa bước vào quán cà phê, Trần Việt lập tức cảm nhận được hơi ấm bao trùm lấy mình. Sau hai tiếng đồng hồ lạnh run ngoài trời, cuối cùng cậu cũng thấy cơ thể mình dần ấm lại.

Trần Việt đi theo Chu Chúc Tinh đến chỗ ngồi, trên bàn còn đặt nửa ly Americano chưa uống hết, có vẻ Chu Chúc Tinh đã đến đây từ khá lâu.

Vừa ngồi xuống, Trần Việt vừa xoa xoa gò má cứng đơ vì gió thổi, vừa lớn tiếng gọi ông chủ đang nằm trên ghế dài: “Cho tôi một ly cappuccino, với thêm một bánh phô mai dâu Basque nữa nhé.”

Chụp gần hai tiếng đồng hồ, bữa sáng trong bụng từ lâu đã tiêu hóa sạch. Hương cà phê lan tỏa trong không khí khiến cậu càng cảm thấy đói hơn.

Gọi món xong, ông chủ lười biếng đứng dậy, chậm rãi đi làm đồ uống.

Trong quán đang mở nhạc, Trần Việt lắng nghe một chút rồi nhận ra đó là bản cover “Tình yêu chuyển đi” của Sunbird. Nhóm này nổi tiếng nhờ cover nhiều ca khúc khác nhau, riêng bài hát này không hiểu sao lại bất ngờ gây sốt. Hình như có fan quay lại video hát live rồi đăng lên mạng, máy quay lúc thì lia vào giọng ca chính, lúc thì lia vào tay trống. Ngô Tịch nhờ gương mặt mang vẻ lừa tình đã nhanh chóng nổi tiếng trên mạng, bản thân anh ta chỉ thản nhiên đáp lại một câu: “Hãy chờ tác phẩm chính thức nhé.” Chính vì vậy, mọi người càng thêm tin rằng anh là kiểu nam thần lạnh lùng.

Quay lại hiện tại, ánh mắt Trần Việt dừng trên ly Americano còn dang dở, rồi hỏi: “Sao anh biết tôi ở đây?”

Chu Chúc Tinh mân mê ngón tay, đáp: “Trên túi bánh em gửi cho anh có in tên quán cà phê. Nhìn bản đồ thấy bên cạnh có công viên, đoán ngay được.”

Trần Việt khẽ “ồ” một tiếng, c*n m** d***, lại hỏi: “Anh tự lái xe đến à?”

“Có tài xế lái, đang đợi trong xe.” Chu Chúc Tinh liếc nhìn cậu một cái, rồi nhấp một ngụm cà phê.

Nếu như người đang ngồi đây là Chu Chúc Tinh của kiếp này, chưa từng sống lại, thì cũng sẽ làm như vậy, dựa vào thông tin từ túi bánh mà tìm đến đúng quán cà phê. Nhưng người ngồi đây là Chu Chúc Tinh đã trải qua một lần sống lại, hiểu Trần Việt còn rõ hơn nhiều.

Ví dụ như, anh biết đối phương rất thích đến quán cà phê này.

**

Trong một lần theo chân Trần Việt tới đây, Chu Chúc Tinh ngồi trong xe đợi suốt hơn ba tiếng. Trần Việt ở trong đó bao lâu, anh liền kiên nhẫn chờ ngoài đó bấy lâu. Mãi cho đến khi thấy Trần Việt bước ra, đi về phía ga tàu điện ngầm, rồi dần khuất bóng, Chu Chúc Tinh mới mở cửa xe bước xuống.

Anh đẩy cửa bước vào, tiếng chuông gió “leng keng” ngân lên theo động tác của anh.

Chu Chúc Tinh tiến đến quầy, ông chủ đang ngồi trên ghế dài, mắt rời khỏi điện thoại, thu máy lại rồi đứng dậy chào: “Anh muốn gọi gì, tiên sinh?”

Chu Chúc Tinh nhìn thực đơn vài giây. Khi ông chủ định mở miệng gợi ý, anh ngẩng đầu lên nhìn ông: “Người vừa rời đi ấy, cậu ấy gọi gì vậy?”

Ông chủ sững người một chút, Chu Chúc Tinh mím môi, khẽ nói: “Tôi không có ý gì đâu, tôi chỉ muốn… biết cậu ấy thích ăn gì thôi.”

“À… à à, lúc nãy cậu ấy gọi một ly này với một bánh Basque.” Ông chủ dùng ngón tay chỉ lên hai món trong menu.

“Vậy cho tôi y như vậy.” Chu Chúc Tinh lấy điện thoại ra chuẩn bị thanh toán.

Ngồi xuống một chỗ, anh vừa nghe nhạc trong quán, vừa uống ngụm trà trái cây chua ngọt, lại cắn một miếng bánh Basque mềm tan, lòng thầm nghĩ, thì ra người ấy thích đồ ngọt.

Trong hơn nửa tiếng sau đó, anh ngồi yên ở đó, từ tốn uống hết ly trà và ăn hết cả chiếc bánh.

Từ đó về sau, có khi Trần Việt vừa rời quán, Chu Chúc Tinh cũng sẽ đến ngồi một lát.

Lâu dần, đến mức không cần anh gọi món, ông chủ cũng biết nên mang ra đúng thứ mà Trần Việt từng gọi.

Có một lần trò chuyện cùng ông chủ, người kia hỏi: “Tại sao cậu không mời người ta cùng uống cà phê?”

Chu Chúc Tinh khẽ kéo khóe môi, không đáp lời.

Mãi đến khi ông chủ cho rằng anh sẽ không trả lời nữa, Chu Chúc Tinh mới nhẹ giọng nói, gần như thì thầm: “…Tôi sợ cậu ấy sẽ càng ghét tôi hơn.”

Hết chương 23

Bình Luận (0)
Comment