Chương 25
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Hai người đi dạo nhàn nhã trong siêu thị. Từ sau khi sống lại, đây là lần đầu tiên Trần Việt đi siêu thị, mà người đi cùng lại là Chu Chúc Tinh.
Nếu là kiếp trước, Trần Việt đến nghĩ cũng chẳng dám nghĩ tới chuyện này.
Đi siêu thị cùng Chu Chúc Tinh thật ra rất dễ chịu. Mỗi khi ánh mắt Trần Việt dừng lại trên một món đồ nào đó lâu hơn vài giây, Chu Chúc Tinh sẽ tự giác lấy món đó cho vào xe đẩy.
Nhìn xe đẩy ngày càng đầy ắp, Trần Việt hơi há miệng: “Có phải hơi nhiều quá rồi không?”
Chu Chúc Tinh liếc một cái vào xe rồi lắc đầu. Thế này mà gọi là nhiều sao? Mấy món mà Trần Việt do dự không lấy mới gần đủ chất thành một xe khác.
“Để ở nhà từ từ ăn.” Chu Chúc Tinh đẩy xe nhẹ nhàng nói, “Đi, qua bên kia xem chút.”
Trần Việt “ồ” một tiếng, gãi mũi rồi bước nhanh đuổi theo. Thấy Chu Chúc Tinh vẫn đẩy xe suốt từ nãy đến giờ, mà lại còn đang sốt nhẹ, cậu có chút áy náy, bèn nói: “Để tôi đẩy cho.”
“Không cần.” Chu Chúc Tinh nắm chắc tay cầm xe, gân tay hiện rõ, “Không mệt chút nào.”
Trần Việt thở dài: “Nhưng mà anh vẫn đang bệnh mà…”
Nói rồi cậu đi vòng sang bên phải Chu Chúc Tinh, nhẹ nhàng chen sát vào, một tay đặt lên tay cầm xe, quay đầu nhìn anh: “Cùng đẩy đi, được không?”
Chu Chúc Tinh không từ chối.
Về đến nhà, Trần Việt thay giày xong, đặt đồ xuống rồi ngả người ra sofa: “Mệt quá.”
Chu Chúc Tinh đi phía sau cậu, nhìn động tác của đối phương, trong mắt hiện lên ý cười: “Tối nay vẫn đi Tầm Mịch?”
Trần Việt nằm dài trên ghế, mắt nhắm nghiền đáp: “Đi chứ. Hôm nay là show cuối của Sunbird ở thành phố mình rồi, mai họ chuyển sang thành phố khác.”
“À đúng rồi, tối nay Tưởng Tùng Tầm rủ chúng ta đi ăn, Sunbird cũng có mặt.” Trần Việt bật người dậy như cá chép bật nước, nhìn sang Chu Chúc Tinh, tóc bị cọ vào gối dựng hết lên: “Hình như tôi chưa chính thức giới thiệu anh với Tưởng Tồn và mấy người kia. Anh muốn đi không? Nhưng mà anh vẫn đang sốt…”
“Không sao, đi được.” Chu Chúc Tinh lên tiếng, “Thể trạng anh khá tốt, chỉ là sốt nhẹ thôi, chiều ngủ một giấc chắc khỏi rồi.”
Trần Việt gật đầu: “Tối nay anh không đến tập đoàn à?”
Chu Chúc Tinh cười khẽ: “Mai đi cũng được. Anh nghỉ có hai ngày thôi, nhân viên đâu phải ăn chực, không có anh chẳng lẽ không làm việc nổi?”
Nghĩ đến bộ mặt lạnh như băng của Chu Chúc Tinh ở công ty, chắc nhân viên trong tập đoàn còn vui khi sếp nghỉ ấy chứ? Nghĩ vậy, Trần Việt bật cười trong lòng.
“Thế tôi lên phòng chọn ảnh đã, có gì cứ gọi tôi nhé.” Trần Việt đứng dậy khỏi ghế, lấy balo rồi đi lên lầu, tiện tay lấy điện thoại nhắn cho Tưởng Tồn.
Y: Buổi liên hoan hôm nay, Chu Chúc Tinh cũng đi.
Y: Đừng ép anh ấy uống rượu, anh ấy vẫn đang bệnh đấy.
**
Chưa đến bảy giờ tối, Trần Việt và Chu Chúc Tinh đã đến chỗ hẹn.
Vừa mở cửa phòng riêng, Tưởng Tùng Tầm đã ngồi sẵn trong đó, thấy hai người đến liền vội vàng đứng dậy: “Đến rồi à, đến rồi à. Sao cậu không báo trước cho anh một tiếng vậy, A Việt? Anh xuống đón hai người.”
Nói xong với Trần Việt, Tưởng Tùng Tầm lại quay sang chào Chu Chúc Tinh: “Tổng giám đốc Chu, sức khỏe khá hơn chưa?”
Chu Chúc Tinh còn chưa kịp trả lời thì Trần Việt đã nhanh miệng lên tiếng trước: “Vẫn còn sốt nhẹ, tối nay đừng có ép rượu, nghe rõ chưa?”
Tưởng Tùng Tầm nheo mắt cười, gật đầu nói: “Được, được, được, có người chăm rồi nhỉ, người nhà thì ngồi chung đi.”
Câu “người nhà” ấy khiến tâm trạng của Chu Chúc Tinh vui lên không ít, anh còn chủ động bắt chuyện với Tưởng Tùng Tầm: “Đừng gọi tôi là tổng giám đốc Chu nữa, cứ gọi tôi là Chu Chúc Tinh là được rồi.”
Khác hẳn với lúc mới gặp mặt! Tưởng Tùng Tầm lén gửi một tin nhắn cho Trần Việt.
Tưởng: Hẹ hẹ, Tiểu Chu tổng tính tình cũng tốt đấy chứ.
Trần Việt đang cầm điện thoại, thấy tin nhắn ấy thì khẽ cong khóe môi, đáp lại: Tất nhiên rồi, tôi đã nói với anh ngay từ đầu mà, anh ấy rất tốt đó.
Trả lời xong, cậu đặt điện thoại xuống, nhìn Chu Chúc Tinh đang tỉ mỉ dùng nước nóng tráng bộ bát đũa cho mình, nhìn một hồi lại bật cười.
Tưởng Tùng Tầm xem xong tin nhắn của Trần Việt, lại nhìn thấy hai người họ như vậy, cảm giác răng đau ê ẩm, rõ ràng chẳng ăn gì ngọt mà.
Vài phút sau, bốn thành viên nhóm Sunbird cũng đến đầy đủ.
Trần Việt chủ động giới thiệu Chu Chúc Tinh với cả bốn người: “Đây là Chu Chúc Tinh, bạn đời hợp pháp của tôi.”
Dẫn đầu là Tưởng Tồn, bốn người lần lượt tự giới thiệu bản thân.
Chu Chúc Tinh cũng lần lượt chào từng người một cách lịch sự.
Sau khi tất cả đã ngồi xuống, Tưởng Tồn lên tiếng đầu tiên: “Trời ơi, anh Chu ngoài đời còn đẹp trai hơn trên tạp chí nữa.”
Nói xong còn huých huých vào người bên cạnh là Ngô Tịch: “Tui nói nè Ô Kê Kê, mỹ nam đi với soái ca, đúng là quá hợp luôn đó!”
Ngô Tịch nhìn hai người đối diện, không nhịn được gật đầu đồng tình: “Thật sự đó, sao mấy ông gay này ai cũng đẹp trai dữ vậy?”
Nghe vậy, Trần Việt ngẩng đầu nhìn anh ta: “Anh cũng đâu có tệ, may mà anh không phải, không thì fan nữ chắc vỡ tim hết rồi.”
Câu đó như đánh trúng điểm cười của Tưởng Tồn, anh ta bật cười ha hả: “Ha ha ha ha ha Tiểu Việt cậu không biết đâu, fan của Ngô Tịch cũng có cả đám là nam, có người còn nhắn tin riêng để quấy rối nữa cơ!”
Tưởng Tồn bắt đầu kể mấy tin nhắn riêng linh tinh đó, trong khi Ngô Tịch ở bên mặt gần như chuyển sang màu xanh rêu, nhưng gần như ai trong bàn cũng đều chăm chú nghe Tưởng Tồn múa tay múa chân kể chuyện.
Vu Văn Nhất và Tôn Khải cũng góp lời, kể rằng Ngô Tịch lúc đó đọc từng tin rồi kéo vào danh sách đen, kéo đến mức tay muốn chuột rút mà vẫn không dừng lại.
Chuyện này Trần Việt ở kiếp trước chưa từng biết, giờ nghe họ kể, cậu cũng dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Ngô Tịch vừa kéo đen vừa lầm bầm chửi.
Vừa nói xong chuyện đó thì món ăn bắt đầu được dọn lên.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Ngô Tịch bắt đầu phản công, kể mấy chuyện đen tối của Tưởng Tồn. Tưởng Tồn cũng không chịu thua, vừa ăn xong chân gà liền lôi mấy chuyện xấu của Ngô Tịch ra kể, kể xong còn không quên kéo Vu Văn Nhất và Tôn Khải vào cuộc.
Cuối cùng bữa ăn biến thành một trận chiến bóc phốt không theo quy tắc, chỉ cần chỉ vào ai là bắt đầu khui chuyện của người đó.
Trần Việt ngồi bên cạnh xem kịch, ai ngờ giây sau liền nghe thấy Tưởng Tùng Tầm lên tiếng.
“Các cậu không biết đâu, lúc tôi mới quen A Việt cũng drama lắm luôn. Hồi đó tôi là thành viên hội sinh viên của viện mình, rồi tổ chức hoạt động chung với viện của cậu ấy. Trùng hợp hôm đó có một em khóa dưới của tôi vừa thất tình, gặp phải một tên tra nam, bắt cá năm tay. Hỏi tên ra thì là Trần Ngộ. Cô ấy vừa khóc vừa nói tên, tôi nghe không rõ, nghe nhầm chữ Ngộ thành Yue*, hê. Trùng hợp thay, cái người tôi tưởng nhầm lại đúng là ở học viện Kinh tế, còn là người trong hội sinh viên, lại ở cùng một bộ với A Việt.”
(*Ngộ (遇) đọc là Yù, còn Việt (樾) Yuè, học muội nói ko rõ nên nghe nhầm)
“Lúc đó trưởng bộ phận của bọn họ phân công cậu ấy làm đầu mối liên lạc với tôi, tôi vừa nhìn thấy cái tên là nổi giận luôn. Nghĩ trong bụng nhất định phải dằn mặt thằng nhãi này một trận. Đến khi gặp người thật thì tôi lại nghĩ, cái mặt này đúng là dễ lừa người ta thật, bảo sao em gái kia lại mắc bẫy.”
“Tôi xông lên, nắm cổ áo cậu ấy nói ‘Đồ tra nam chết tiệt, bắt cá năm tay, làm tổn thương con gái người ta’. Cậu ấy chỉ chớp mắt hai lần rồi nói luôn một câu cậu ấy thích con trai.”
Tưởng lại cảnh tượng lúc đó, Tưởng Tùng Tầm xấu hổ đến mức chỉ muốn đào lỗ chui xuống: “Lúc đó tôi còn định thể hiện một chút, ai ngờ quay đầu lại thấy một thằng xấu hoắc đứng trước mặt em gái kia, em nó ‘chát’ một cái tát vào mặt thằng đó, gọi đúng tên Trần Ngộ, lúc đó tôi mới nhận ra mình tìm nhầm người rồi!”
Tưởng Tùng Tầm thở dài, nhìn Trần Việt đang cười nghiêng ngả, nói: “Sau đó bọn tôi mới bắt đầu quen nhau, mới phát hiện ra thằng nhóc này hai mươi năm rồi chưa từng yêu ai.”
“Ha, chưa từng yêu đương lần nào, mà lại đi thẳng đến kết hôn luôn rồi.”
Hết chương 25