Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 26

Chương 26

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Tưởng Tùng Tầm đã uống chút rượu, lời nói cũng có phần cao hứng.

Trần Việt ngồi bên cạnh, lắng nghe Tưởng Tùng Tầm trò chuyện, dường như ngay lập tức nhớ lại khoảng thời gian hai người vừa quen nhau, nụ cười không rời khỏi khuôn mặt.

“Vậy Tổng Giám đốc Chu và Tiểu Việt là sao đến với nhau vậy?” Tưởng Tồn cũng chen vào hỏi.

Trần Việt khựng lại một giây, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Cậu vừa định mở miệng trả lời thì Chu Chúc Tinh đã nhanh hơn một bước: “Tôi là vừa gặp đã yêu.”

Nghe câu đó, mấy người ngồi bàn lập tức phấn khích hẳn lên, đặc biệt là Tưởng Tồn, ánh mắt đầy mong chờ nhìn về phía Chu Chúc Tinh, hy vọng anh nói thêm vài chi tiết.

Trần Việt nghiêng đầu nhìn nghiêng khuôn mặt của Chu Chúc Tinh, trong mắt đối phương ánh lên nét cười, khóe miệng cũng khẽ cong. Có lẽ do uống chút rượu trái cây, Trần Việt cảm thấy giọng nói của Chu Chúc Tinh quyến rũ một cách lạ thường.

“Lúc đó là một ngày mưa, tôi gặp em ấy, rồi liền vừa gặp đã yêu.” Chu Chúc Tinh nói rất ngắn gọn, vậy mà Trần Việt lại thấy mặt mình nóng ran, cầm ly trên bàn uống cạn một hơi.

Uống xong mới phát hiện đó không phải nước trái cây của mình, mà là rượu trái cây của Chu Chúc Tinh.

Nhìn ly rượu đã cạn, Trần Việt đưa tay xoa xoa mũi. Đúng lúc đó, Chu Chúc Tinh quay đầu nhìn cậu, cậu vốn định nói “Tôi lỡ uống mất rượu của anh rồi”, nhưng lại nghe Chu Chúc Tinh cười hỏi: “Họ đang hỏi ấn tượng đầu tiên của em về anh đấy.”

Trần Việt chớp mắt, cố nhịn vài giây rồi bật ra một câu: “Rất đẹp trai, nhưng có cảm giác khó gần. Nhưng điều tôi nhớ rất rõ là hôm đó anh ấy mặc một chiếc sơ mi đen, người bình thường mặc kiểu áo đó thường không hợp lắm, nhưng anh mặc thì rất đẹp.”

Nghĩ một chút, cậu lại nói: “Lúc đó tôi đã nghĩ, anh làm người mẫu chắc chắn rất tuyệt.”

Không biết là do ánh mắt quá dịu dàng của Chu Chúc Tinh hay do rượu trái cây bắt đầu ngấm, Trần Việt cảm thấy mặt mình càng đỏ hơn, đầu óc cũng bắt đầu mơ hồ. Ý thức lơ mơ, cậu lại nhớ đến lần đầu tiên gặp Chu Chúc Tinh.

**

“Trần Việt, cậu đã nghĩ ra sẽ đăng ký vào ban nào chưa?” Bạn cùng phòng Lý Tu Triết ghé sát Trần Việt, vừa nhìn về dãy đầu nơi các anh chị khóa trên đang ngồi vừa nói: “Ngồi ở phía trước là trưởng ban và hội trưởng của ba ban lớn đấy, hình như chỉ thiếu mỗi hội trưởng hội sinh viên là chưa đến.”

Trần Việt đang mải mê chơi mini game trên WeChat, vừa vặn ốc vít vừa lơ đãng đáp lại: “Chưa, đang cân nhắc. Mà sao hội trưởng lại không đến?”

Lý Tu Triết đảo mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng: “Hội trưởng lần này là con trai của Chu Duệ Đống, tên là Chu Chúc Tinh. Người không chỉ đẹp trai mà còn rất giỏi, bạn gái tôi mấy ngày nay suốt ngày nhắc đến anh ta, nào là đoạt giải này giải nọ, rồi mặt mũi thì cực kỳ điển trai.”

Lý Tu Triết và bạn gái học cùng trường cấp ba nhưng khác lớp. Sau khi cùng đậu vào một trường đại học và học cùng khoa, hai người tự nhiên thành đôi. Vài ngày sau khi kết thúc huấn luyện quân sự, Trần Việt đã nghe tin bạn cùng phòng mình có người yêu.

“Bạn gái tôi còn cho tôi xem ảnh nữa, không thể không nói, quả thực là khá đẹp trai.” Dù có chút ghen tị, nhưng khi nhìn thấy tấm ảnh đó, Lý Tu Triết cũng không thể không thở dài thừa nhận.

“Thế à.” Trần Việt vặn xong con ốc cuối cùng, “Thế dáng dấp anh ta có được không?”

“Hả?”

Dù hơi ngạc nhiên vì Trần Việt hỏi vậy, nhưng Lý Tu Triết vẫn trả lời: “Chắc cũng ổn, cao chắc phải tầm 1m85.”

Trần Việt khẽ “ừm” một tiếng: “Mặt đẹp, người lại cao, chụp ảnh chắc chắn sẽ rất ăn hình.”

Dù chưa từng gặp hội trưởng hội sinh viên, Trần Việt đã bắt đầu có những kỳ vọng lớn với người đó.

Sau khi nghe xong phần giới thiệu chiêu sinh của các ban, Trần Việt chọn nộp đơn vào một ban trực thuộc bộ phận sinh viên.

Đến ngày phỏng vấn, Trần Việt cuối cùng cũng được gặp vị hội trưởng nổi danh của Hội sinh viên khoa Kinh tế.

Chu Chúc Tinh mặc một chiếc sơ mi sẫm màu, đeo kính không gọng, ngồi ở chính giữa hàng ghế đầu tiên. Tay áo được xắn lên, để lộ chiếc đồng hồ trên cổ tay. Trong tay anh ta là đơn đăng ký của Trần Việt, nhìn ảnh thẻ dán trên đó một lúc, rồi ngẩng lên nhìn người thật đang ngồi đối diện, mở miệng hỏi: “Bạn có thể nói lý do vì sao lại chọn ban này được không?”

Khi Chu Chúc Tinh nói, yết hầu anh chuyển động lên xuống. Trần Việt vừa trả lời, nhưng đầu óc đã không còn tập trung, ánh mắt dán vào yết hầu của đối phương, rồi lại nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Vài phút sau, buổi phỏng vấn kết thúc.

Trần Việt liếc nhìn lần cuối người hội trưởng mặc sơ mi đen, rời khỏi phòng phỏng vấn, trong đầu lại nghĩ, nếu mình mời anh ấy làm người mẫu, liệu anh ấy có đồng ý không?

Niềm yêu thích nhiếp ảnh là sở thích mà Trần Việt mới phát hiện ra sau khi bước vào đại học.

Ngay cả khi khóa huấn luyện quân sự còn chưa kết thúc, cậu đã mua một chiếc máy ảnh từ trên mạng, thi thoảng lại mang ra chụp vài tấm.

Nhưng toàn là chụp ảnh phong cảnh.

Mà Chu Chúc Tinh là người mẫu đầu tiên mà Trần Việt thật sự muốn chụp.

Sau đó, khi Trần Việt vào Hội sinh viên, tham gia vào nhóm QQ chung, nhìn thấy tên nhóm trưởng là ba chữ to đùng “Chu Chúc Tinh”, mới bỗng nhiên nhận ra, hóa ra một người đẹp trai như thế lại có cái tên đáng yêu đến vậy.

Lúc cậu mới là sinh viên năm nhất, Chu Chúc Tinh đã học năm ba. Trong tổ chức không cho phép báo cáo công việc vượt cấp nên Trần Việt chỉ có thể gặp anh ấy trong những dịp chính thức.

Còn những lần hiếm hoi mà hai người có liên lạc, cũng chỉ là trao đổi công việc qua QQ.

“Đang nghĩ gì thế?” Giọng nói của Chu Chúc Tinh vang lên bên tai, kéo Trần Việt quay về thực tại.

Nhìn người đang đứng trước mặt mình, Trần Việt không kiềm được nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên gặp anh.

Thấy Trần Việt cứ im lặng mãi không nói gì, Chu Chúc Tinh lại ghé sát hơn một chút, giọng nói nhẹ nhàng: “Uống say rồi à?”

Dù đầu có hơi choáng váng, nhưng Trần Việt chắc chắn rằng mình chưa say.

Cậu vươn tay, cầm lấy ly rượu trái cây mà Chu Chúc Tinh vừa rót đầy, rồi uống cạn trong một hơi.

“Không say. Cái này, ngon. Thích uống.” Trần Việt chép miệng vài cái, đưa ra kết luận.

Chu Chúc Tinh lấy ly từ tay cậu đặt lại lên bàn, rồi quay sang nói với Tưởng Tùng Tầm: “Tiểu Việt uống say rồi.”

Tưởng Tùng Tầm đang tám chuyện với Ngô Tịch, nghe câu đó liền “hả” một tiếng: “Tôi lấy cho cậu ta nước chanh mà.”

“Em ấy uống của tôi.” Chu Chúc Tinh vừa nói, vừa nhẹ nhàng giữ lấy bàn tay đang nghịch ngợm của Trần Việt.

“Loại rượu trái cây đó uống vào cứ như nước hoa quả, mà nồng độ không nhẹ đâu.” Tưởng Tùng Tầm vuốt mặt: “Tôi đi mua cho cậu ta bát canh giải rượu nhé?”

Chu Chúc Tinh gật đầu: “Vậy thì phiền cậu rồi.”

“Ấy, có gì đâu. Thằng nhóc này mỗi lần uống say là tôi lại phải gọi canh giải rượu cho, bao nhiêu lần rồi, mà anh còn nói phiền thì khách sáo quá.” Tưởng Tùng Tầm vừa nói vừa rút điện thoại ra, thuần thục đặt hàng.

Chu Chúc Tinh cười khẽ, không nói thêm lời cảm ơn nữa.

Ngón tay Trần Việt bị anh nắm chặt, cậu đành ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Chu Chúc Tinh không rời.

“Muốn nhìn anh… đeo kính.”

Hết chương 26

Bình Luận (0)
Comment