Chương 27
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chu Chúc Tinh bị cận nhẹ, bình thường không đeo kính, chỉ khi làm việc mới đeo.
Nghe Trần Việt nói vậy, Chu Chúc Tinh thoáng bối rối, không hiểu đầu cua tai nheo thế nào: “…Cái gì?”
Trần Việt bĩu môi, cảm thấy người trước mặt chắc chắn không phải là Chu Chúc Tinh thật, nếu không thì sao lại vừa nắm tay cậu vừa không hiểu cậu nói gì cơ chứ!
“Tôi muốn xem Chu Chúc Tinh đeo kính!” Trần Việt vặn vẹo người, lí nhí nói, má đỏ ửng: “Phải đeo… cái kính không gọng ấy…”
Chu Chúc Tinh không nhịn được bật cười, mất mấy giây mới phản ứng lại, khẽ lắc đầu cười, nhìn Trần Việt lúc này ý thức đã mơ hồ, nhẹ giọng đáp: “Được, về nhà rồi cho em xem nhé, được không?”
Trần Việt nghĩ ngợi vài giây, rồi gật gật đầu, không làm khó Chu Chúc Tinh nữa. Chỉ là ngón tay bị nắm lấy vẫn không chịu ngoan ngoãn, thi thoảng lại cào nhẹ vào lòng bàn tay của Chu Chúc Tinh.
Giống như một con mèo con.
Chu Chúc Tinh nhìn động tác nhỏ ấy, khóe miệng không lúc nào là không mang ý cười.
Tưởng Tùng Tầm vừa mua xong canh giải rượu quay lại, nhìn về phía hai người đang thân mật như keo như sơn, thầm nghĩ ngoài hai người họ ra, mấy người còn lại đúng là hơi thừa thật rồi.
Ngô Tịch cũng nhìn theo, buột miệng: “Oa, trời ơi…”
Không hay biết mình đã sớm trở thành tiêu điểm, Trần Việt vẫn mải mê chơi trò nhỏ với bàn tay lớn của Chu Chúc Tinh, cậu cào, Chu Chúc Tinh rút tay lại, cậu lại rướn theo mà cào tiếp.
Một trò chơi con nít đơn giản, nhưng lại khiến cậu say mê.
Mà Chu Chúc Tinh cũng rất nghiêm túc chơi cùng cậu.
Tưởng Tùng Tầm nhìn một lúc, lặng lẽ rút điện thoại ra, chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Trần Việt, trong lòng nghĩ thầm một cách đầy ranh mãnh, không biết mai Trần Việt tỉnh lại nhìn thấy tấm hình này thì sẽ có phản ứng thế nào nhỉ.
“Anh Chu, hay là anh đưa A Việt về trước đi?” Tưởng Tùng Tầm lên tiếng đề nghị.
Người ta vẫn hay nói, mối quan hệ giữa người với người là một điều kỳ diệu, có thể thân nhau một cách kỳ lạ, có thể gọi nhau là anh em một cách hết sức tự nhiên — Chỉ cần một bữa ăn là đủ.
Tưởng Tùng Tầm cảm thấy gọi Chu Chúc Tinh là “Tổng giám đốc Chu” nghe thật khách sáo quá, dù gì anh ta cũng lớn hơn mình, gọi một tiếng “anh Chu” chắc cũng được chấp nhận nhỉ?
Lúc này, Chu Chúc Tinh chẳng còn tâm trí nói chuyện với đám người Tưởng Tùng Tầm, vì Trần Việt đang say lơ mơ. Nghe Tưởng Tùng Tầm nói vậy, anh suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: “Vậy tôi đưa em ấy về trước.”
Tưởng Tùng Tầm gật đầu, nghĩ đến cái gì đó, lại nói: “Tôi vừa đặt canh giải rượu… thôi, lát nữa chia ra cũng được.”
“À đúng rồi, anh Chu, A Việt mà say thì đừng để cậu ấy ngồi trong xe ngay, cậu ta sẽ đau đầu khó chịu đấy.” Tưởng Tùng Tầm lại nhắc.
Chu Chúc Tinh cúi đầu nhìn Trần Việt, rảnh ra một tay, trong đầu tính nhanh tuyến đường từ đây về nhà, rồi lại mở app gọi món đặt thêm một phần canh giải rượu: “Được, tôi biết rồi.”
Thấy trước mắt từ hai bàn tay biến thành một, Trần Việt lập tức xụ mặt, mặt mếu máo: “Sao, sao chỉ còn một cái tay thôi……”
Chu Chúc Tinh nhét điện thoại vào túi, đưa tay kia ra trước mặt cậu: “Vẫn ở đây mà, nhìn này.”
Trần Việt lập tức nắm lấy tay anh, áp lên má mình, cười toe toét một cách vô cùng đáng yêu: “Hê hê.”
Trần Việt lúc say… thật sự rất đáng yêu. Yết hầu Chu Chúc Tinh khẽ chuyển động, phải cố gắng lắm mới rời mắt khỏi khuôn mặt đang cười ngốc nghếch kia.
“Vậy bọn tôi về trước nhé. Lần sau các cậu đến thành phố A, tôi mời.”
Chu Chúc Tinh đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Trần Việt dậy.
“Được được được.” Tưởng Tồn vừa gặm đùi gà vừa nói: “Tụi này tuần sau lại về thành phố A, tiểu Chu tổng, lần sau lại tụ họp nhé.”
Suýt chút thì quên thành phố A chính là nơi Sunbird đặt trụ sở thường trú.
“Anh Chu, một mình anh ổn không?” Tưởng Tùng Tầm nhìn Trần Việt đang bám dính lấy Chu Chúc Tinh, có hơi lo lắng.
“Ổn.” Chu Chúc Tinh ngắn gọn trả lời, “Tôi đi trước đây.”
Dắt Trần Việt đi tới quầy thanh toán, dừng lại, trả tiền bữa ăn xong, Chu Chúc Tinh lại tiếp tục dắt Trần Việt ra ngoài.
Khi sắp bước đến cửa, Chu Chúc Tinh dừng lại, quay người lại, nhìn Trần Việt đang mải nghịch ngón tay anh, cố gắng rút tay ra khỏi tay cậu: “Ngoan nào, anh kéo áo khoác cho em.”
Chu Chúc Tinh kéo khóa áo lông cho Trần Việt, lại chỉnh lại khăn quàng cổ cho cậu.
“Mình đi bộ một chút nhé, được không?”
Nhà hai người cách chỗ này không xa, chỉ hơn một cây số. Nhớ lời Tưởng Tùng Tầm dặn, Chu Chúc Tinh không dám gọi xe, sợ Trần Việt khó chịu.
Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi, anh vừa định dắt cậu ra khỏi cửa, Trần Việt bỗng nghiêng người, gục đầu lên vai anh: “Mệt quá……”
“Không muốn đi bộ đâu…” Trần Việt lẩm bẩm.
Chu Chúc Tinh vòng một tay nhẹ ôm lấy eo cậu, cúi đầu ghé sát tai thì thầm: “Anh cõng em nhé?”
Trần Việt “khúc khích” cười, nhưng lại thở dài một tiếng, nũng nịu: “Nhưng mà, anh ơi… em nặng lắm đó…”
Một tiếng “anh ơi” khiến Chu Chúc Tinh như bị điện giật, sức lực ở tay vô thức siết chặt hơn. Mất vài giây, anh mới lấy lại giọng nói của mình: “Không sao cả.”
“…Anh cõng nổi mà.”
Trần Việt và Chu Chúc Tinh cao gần bằng nhau, cân nặng cũng tương đương. Nhưng Chu Chúc Tinh tập gym quanh năm, việc cõng một người đàn ông trưởng thành với anh không thành vấn đề.
Huống hồ, người anh đang cõng là người mà anh đã thầm thương nhiều năm nay.
Nghĩ vậy, lực tay anh ôm lấy đùi Trần Việt lại chặt thêm một chút.
Mà Trần Việt lại cứ thích thì thầm bên tai anh, giọng nhẹ như lông vũ gãi qua tim: “Em có nặng không?”
“Không nặng.”
Trần Việt ôm lấy cổ Chu Chúc Tinh, má cọ nhẹ lên má anh: “Anh đúng là người tốt nhất.”
Như thể chỉ dính sát thôi chưa đủ để thể hiện hết sự cảm kích, Trần Việt “chụt” một cái, hôn Chu Chúc Tinh một cái thật kêu.
Hôn xong còn ngượng ngùng, rúc mặt vào vai Chu Chúc Tinh, cười khúc khích vì xấu hổ.
Chu Chúc Tinh có một khoảnh khắc hoảng hốt đến quên cả họ tên của mình, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, anh thật sự muốn Trần Việt uống say thêm vài lần nữa.
Chu Chúc Tinh cõng Trần Việt đi tiếp một đoạn, bỗng nghe thấy người trên lưng khẽ hỏi: “Tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Tại sao lại bảo vệ em vào cái lúc nguy hiểm như thế?”
“Tại sao lại gọi em là Tiểu Nguyệt?”
“Tại sao kiếp trước anh lại đột nhiên lạnh nhạt với em như vậy…”
“Tại sao em không thể hiểu được anh.”
Trần Việt thở dài.
Từng câu, từng chữ ấy như từng chiếc đinh ghim sâu vào trái tim Chu Chúc Tinh.
Anh mím chặt môi, bước đi thêm mấy bước nữa, rồi mới từng câu, từng chữ trả lời lại.
“Vì anh thích em.”
“Vì anh không muốn em bị tổn thương.”
“Vì Tiểu Nguyệt là biệt danh độc nhất vô nhị.”
“Là anh sai, anh không nên đối xử với em như thế.”
“Em không cần phải đoán nữa, để anh nói cho em biết, được không, Tiểu Nguyệt?”
Nói xong câu cuối cùng, Chu Chúc Tinh dừng lại, chờ đợi câu trả lời từ người trên lưng.
Thứ đáp lại anh, chỉ là tiếng thở đều đều của Trần Việt đang ngủ thiếp đi.
Chu Chúc Tinh khẽ cong khóe môi, nửa như cười, nửa như bất lực, rồi lại bước tiếp. Vừa đi, anh vừa lẩm bẩm với chính mình:
“Bởi vì đàn anh đó quay về nước, anh ta hỏi em có muốn đến Anh không. Em nói em không thích một cuộc hôn nhân bị ép buộc, không thích một cuộc hôn nhân không có tình yêu.”
“Anh đã sợ hãi. Anh đã dùng cách không đúng để giữ em bên mình, anh…”
“Nhưng nếu được làm lại, anh phát hiện ra, anh vẫn sẽ làm như vậy.”
“Buông tay để em rời đi, anh không làm được, Tiểu Nguyệt.”
**
Chan: Họ mượn rượu để tỏ tình.
Tôi mượn họ say để đổi xưng hô luôn nhé! Từ chương sau để Nguyệt Nguyêt gọi anh luôn!
Hết chương 27