Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 28

Chương 28

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Về đến trước cửa nhà, Chu Chúc Tinh một tay đỡ lấy đùi Trần Việt đang ngủ say trên lưng, một tay mở cửa. Cửa vừa hé ra, cái đầu nhỏ của Trần Phạn Phạn đã thò ra từ khe cửa, đôi mắt tròn xoe ngước nhìn hai ông ba của mình.

Chu Chúc Tinh nhẹ nhàng đẩy cửa mở rộng, cúi đầu khẽ nói với Trần Phạn Phạn đang ngơ ngác: “Vào trước đi nào.”

Trần Phạn Phạn chăm chú nhìn Chu Chúc Tinh, từng bước một lon ton đi theo anh vào nhà.

Thấy cái thân hình nhỏ bé, đôi chân ngắn ngủn cứ bước theo sát bên chân mình, Chu Chúc Tinh khẽ cong môi, khẽ cười nói: “Sao lại đáng yêu giống y như ba lớn của con vậy.”

Đặt Trần Việt lên giường, cởi áo khoác và giày cho cậu xong, Trần Phạn Phạn đã nhảy lên bên kia giường, ngồi yên nhìn Trần Việt đang ngủ say không chớp mắt.

Chu Chúc Tinh kéo chăn đắp lại cho Trần Việt, nhìn sang Trần Phạn Phạn bên cạnh, có chút buồn cười, khẽ nói nhỏ: “Ba lớn của con say rượu rồi, chúng ta nhẹ nhàng thôi, đừng làm ồn khiến ba thức giấc nhé.”

Trần Phạn Phạn khe khẽ “meo” một tiếng.

Như thể đang nói: “Vâng ạ.”

Chu Chúc Tinh bật cười, xoa xoa đầu nó: “Ngoan lắm.”

Phần canh giải rượu đặt kia, cuối cùng Trần Việt chẳng uống được giọt nào.

Chu Chúc Tinh nhìn gương mặt đang say ngủ của cậu, đôi má hơi ửng hồng, không biết vì rượu hay vì nóng, yết hầu anh khẽ chuyển động, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán Trần Việt.

“Ngủ ngon, Tiểu Nguyệt.”

Sau đó, anh nhẹ nhàng bế Trần Phạn Phạn ra khỏi phòng ngủ.

Anh đặt nó xuống ổ mèo, thấy nó cuộn tròn lại một cách ngoan ngoãn, liền đưa tay v**t v* vài cái: “Con cũng ngủ ngon nhé.”

Sáng hôm sau, Chu Chúc Tinh dậy đúng giờ, đo nhiệt độ, 36.8°C, đã hoàn toàn bình phục.

Dì Lữ đang làm bữa sáng trong bếp, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Chu Chúc Tinh xuống nhà, dặn dì pha một cốc nước mật ong và nấu thêm chút cháo rau củ thanh đạm.

Đêm qua Trần Việt ngủ mê man vì say, Chu Chúc Tinh lo cậu tỉnh dậy sẽ đau đầu, khó chịu.

Xong việc dưới bếp, anh lại lên lầu xem Trần Việt, người kia vẫn đang ngủ say, nằm yên ổn trên giường, chỉ có điều chăn bị đá sang một bên, để lộ cả mảng cơ bụng.

Chu Chúc Tinh tiến đến, kéo chăn đắp lại cho cậu, ngắm gương mặt ngủ say kia một lúc, rồi mới lưu luyến rời đi, xuống nhà chuẩn bị nước và thức ăn cho Trần Phạn Phạn.

Tập đoàn vẫn còn một đống việc đang chờ, vốn dĩ Chu Chúc Tinh định đợi Trần Việt tỉnh rồi mới đi, nhưng các cổ đông lâu năm lại liên tục thúc giục, nên anh chỉ kịp ăn nửa bữa sáng rồi vội vàng đến công ty.

Trên xe, Chu Chúc Tinh trước tiên gửi một loạt lưu ý cho Trần Việt, dặn dò cậu ăn sáng, nếu cảm thấy không khỏe thì gọi cho anh trước, sau đó mới gọi cho bác sĩ.

Tiếp theo, anh lao ngay vào giải quyết đống tài liệu mà Đường Mịch vừa chuyển tới.

Nhìn những tài liệu đầy lỗi cơ bản ấy, sắc mặt Chu Chúc Tinh u ám đến cực điểm. Đường Mịch đứng bên cạnh không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy cấp trên mình mắng người ở đầu dây bên kia như trút giận qua điện thoại: “Tập đoàn nuôi các người là để các người ăn không ngồi rồi à? Phương án này sửa đến lần thứ ba rồi, mà vẫn phạm mấy lỗi cơ bản như vậy? Tôi không ở đây một ngày thôi mà các người đã như gà mắc tóc?”

Cúp máy, Chu Chúc Tinh xoa xoa huyệt giữa hai mày, chưa nghỉ ngơi được vài phút đã đến tòa nhà tập đoàn.

Anh thở dài một hơi thật sâu, lần đầu tiên trong đời cảm thấy mong được về nhà đến như vậy.

**

Trần Việt ngủ rất say, trong mơ cậu mơ thấy một giấc mơ kỳ quái. Trong mơ, cậu trở thành nàng công chúa tóc dài, bị nhốt trong một tòa lâu đài u ám. Mà Chu Chúc Tinh thì hóa thành hiệp sĩ, chém hết bụi gai, một đường xông tới trước mặt cậu, vươn tay ra, nhẹ giọng nói: “Công chúa, nàng có nguyện ý đi cùng ta không?”

Trong mơ, cậu xúc động gật đầu, đặt tay mình vào tay hiệp sĩ.

Tiếp theo đó là một nụ hôn của hiệp sĩ.

Và rồi cậu tỉnh dậy.

Mở mắt ra, Trần Việt vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mơ kỳ cục kia, chỉ cảm thấy đầu hơi đau nhức. Cậu nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, những ký ức vụn vỡ từ tối hôm qua như mảnh vỡ từng cái từng cái đâm vào não cậu.

Cậu nũng nịu với Chu Chúc Tinh.

Cậu hôn Chu Chúc Tinh.

Cậu hỏi những câu kỳ quặc đến mức chính mình cũng không hiểu.

Chu Chúc Tinh cõng cậu về nhà.

Từng cảnh tượng đêm qua lần lượt hiện lên trong đầu Trần Việt, cảm xúc chỉ gói gọn trong hai từ: xấu hổ và xấu hổ.

Cậu ôm lấy mặt mình, cảm thấy nếu có cái tường trước mặt thì cậu có thể đập đầu chết ngay tại chỗ.

Sau vài giây tự trấn an tâm lý, Trần Việt lại mở mắt ra, tìm thấy điện thoại của mình ở đầu giường. Thấy pin chỉ còn 3%, cậu mặc kệ cơn đau đầu, lập tức sạc pin, rồi mở WeChat xem tin nhắn.

Có rất nhiều người nhắn cho cậu, nhưng Trần Việt bấm thẳng vào khung chat với Chu Chúc Tinh.

Z: Trong bếp có cháo rau củ và nước mật ong dì Lữ nấu, tỉnh dậy nhớ ăn một chút, không thì dạ dày sẽ đau.

Z: Nếu bị đau đầu, trong ngăn kéo có thuốc, uống một viên là được rồi.

Z:Nếu cơ thể thấy khó chịu thì nhớ nhắn tin cho anh, hoặc gọi cho bác sĩ.

Z:Hôm nay anh sẽ rất bận, nếu em nhắn mà anh không kịp trả lời thì đừng lo, anh sẽ đọc.

Từ bao giờ Chu Chúc Tinh lại trở nên lắm lời như vậy?

Trần Việt nhìn mấy dòng tin nhắn, không nhịn được bật cười, ngoan ngoãn trả lời lại:

Y:Em tỉnh rồi.

Y:Em biết rồi.

Rửa mặt xong, Trần Việt cầm chiếc điện thoại đã sạc được hơn mười phần trăm pin, vừa đi xuống tầng vừa mở ra xem.

Trần Phạn Phạn đang nằm cuộn tròn trên tấm thảm trong phòng khách, thấy Trần Việt dậy liền chạy tới như bay.

“Bé cưng, sao dính ba thế này hả?” Trần Việt ôm lấy nó, chọc nhẹ vào cái mũi của con mèo cam, cười tít mắt.

Trần Phạn Phạn ngoan ngoãn rúc vào lòng cậu.

Trần Việt đặt nó xuống, nhẹ nhàng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của nó: “Ngoan nhé, để ba ăn xong rồi chơi với con, được không?”

Nghe được một tiếng “meo” như đang đồng ý, Trần Việt coi như hài lòng.

Cậu đi rửa tay, múc một bát cháo rồi ngồi xuống bắt đầu ăn sáng.

Vừa ăn cháo, cậu vừa tranh thủ trả lời tin nhắn của mọi người.

Lúc này Trần Việt mới phát hiện Tưởng Tùng Tầm đã lập một nhóm chat, trong đó có bốn người của Sunbird, thêm Trần Việt và Chu Chúc Tinh.

Kiếp trước, Tưởng Tùng Tầm cũng lập nhóm chat, nhưng không hề mời Chu Chúc Tinh.

Cậu của kiếp trước cũng chẳng ngờ được, kiếp này Tưởng Tùng Tầm không chỉ có ấn tượng tốt với Chu Chúc Tinh, mà còn thân thiết đến mức gọi nhau là anh em, có khi vài phút nữa thôi là lôi nhau ra “kết nghĩa vườn đào” mất.

Với sự thay đổi đó, Trần Việt cảm thấy cực kỳ hài lòng.

Lướt tiếp trong nhóm, Trần Việt thấy bức ảnh mà Tưởng Tùng Tầm đã lén chụp tối qua. Trong ảnh, cậu cúi đầu như một đứa trẻ, đang nghịch ngón tay của Chu Chúc Tinh, còn Chu Chúc Tinh nhìn cậu với một nụ cười tràn đầy dịu dàng, ánh mắt mềm mại như nước.

Chỉ qua một tấm ảnh, Trần Việt cũng cảm nhận được ánh nhìn của Chu Chúc Tinh dịu dàng đến nhường nào.

Không ngờ Chu Chúc Tinh lại có một mặt như thế.

Chẳng lẽ ngày thường anh ấy vẫn luôn nhìn mình bằng ánh mắt đó sao?

Người ta nói tình yêu có thể giấu trong tim, nhưng ánh mắt thì không biết nói dối.

Trần Việt cắn nhẹ môi, tim đập nhanh không kiểm soát, ngón tay nhấn giữ bức ảnh rồi lưu lại một cách đầy trân trọng.

Cậu lại nhớ về những câu hỏi mình đã hỏi tối qua, lúc chưa hoàn toàn mất đi ý thức, Chu Chúc Tinh có trả lời mình không nhỉ?

Tại sao mình lại ngủ đúng lúc đó chứ? Trần Việt cảm thấy hơi bực với chính mình.

Nếu chỉ chậm vài phút nữa thôi, có lẽ đã nghe được câu trả lời từ Chu Chúc Tinh rồi.

Nhưng dường như, giữa cậu và Chu Chúc Tinh luôn kém một chút, chỉ một chút xíu may mắn.

Hết chương 28

Bình Luận (0)
Comment