Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 29

Chương 29

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi ăn sáng xong, Trần Việt chụp lại chiếc bát trống, gửi cho Chu Chúc Tinh kèm dòng chữ: Em có ăn đàng hoàng đó nhé.

Chu Chúc Tinh không trả lời, chắc vẫn đang bận. Trần Việt mở nhóm chat bảy người mà Tưởng Tùng Tầm đã tạo, gửi một tin nhắn hỏi mọi người dậy chưa. Vé tàu của Sunbird là vào khoảng 5 giờ rưỡi chiều hôm nay, Trần Việt muốn đến nhà ga tiễn họ một đoạn.

Dù nói là không cần thiết lắm, bởi vài hôm nữa lại gặp nhau, nhưng với Trần Việt đã sống lại một lần, cậu âm thầm hạ quyết tâm, sẽ trân trọng mọi lần gặp gỡ và tạm biệt. Tai nạn ngoài ý muốn với ngày mai, ai mà biết cái nào sẽ đến trước.

Không rõ tối qua đám người đó uống tới mấy giờ mới chịu về nhà, Trần Việt cũng không mong họ trả lời ngay, chỉ để lại một câu: “Tỉnh rồi thì nhắn nhé.” Sau đó cậu đi chơi với Trần Phạn Phạn một lúc.

Bây giờ Phạn Phạn vẫn còn bé tẹo, mới hai tháng trước còn nằm gọn trong lòng bàn tay Trần Việt bú sữa, giờ đã quấn quýt đòi chơi bóng cùng cậu, tràn đầy năng lượng. Nhìn chú mèo cam tí hon đang quấn lấy mình, Trần Việt không khỏi cảm thán kiểu cha già nuôi con nhỏ.

Nhưng rồi lại nghĩ đến chuyện sau này Phạn Phạn sẽ lớn thành một con mèo to như cái xe tải, Trần Việt lại thấy một chút xót xa của thời gian.

Chơi với con trai nhỏ một lúc, Trần Việt sạc đầy điện thoại, lên lầu lấy laptop rồi quay lại phòng khách, bắt đầu chỉnh sửa những bức ảnh chụp từ hôm qua.

So với phòng làm việc, Trần Việt thích làm việc ở phòng khách hơn… đặc biệt là chiếc sofa phòng khách.

Không biết Chu Chúc Tinh kiếm đâu ra mà toàn đồ xịn xò, cái sofa mềm đến mức nằm lên chỉ muốn dính luôn không muốn dậy. Lại còn có cả ghế bập bênh ngoài ban công, vừa tắm nắng, vừa hít thở mùi hoa, chợp mắt một chút thôi cũng thấy cuộc đời dễ chịu lạ thường.

Trần Việt cuộn tròn trong sofa, chỉnh sửa ảnh, mở nhạc bằng iPad. Chỉnh được năm sáu tấm thì dì Lữ đến.

Ngẩng lên nhìn đồng hồ, đã 12:10 trưa rồi.

Trần Việt không tắt nhạc, thấy dì Lữ bước vào thì gập máy tính, chạy tới chào hỏi rồi hỏi hôm nay ăn gì.

Dì Lữ rất có thiện cảm với cậu chủ mới này, ngoại hình đẹp, lời nói dễ nghe, một câu một dì Lữ khiến bà nở hết cả mũi.

“Cậu Chu dặn tôi làm món gì thanh đạm một chút, cậu muốn ăn gà hấp không?” dì Lữ hỏi.

“Được ạ.” Trần Việt gật đầu.

Đôi mắt hơi đau vì chỉnh ảnh, Trần Việt cũng chẳng còn tâm trí nghịch điện thoại, liền chạy vào bếp đòi giúp một tay. Thấy dì Lữ từ chối, cậu liền lắc đầu nói: “Thôi mà dì Lữ, cháu biết nấu ăn mà.”

Vừa rửa rau, cậu vừa trò chuyện cùng dì.

“Hồi học đại học cháu thuê nhà ở riêng, lúc nào rảnh thì tự nấu cơm ăn. Thật ra cháu cũng khá thích cảm giác nấu nướng đó, chỉ là không ngon được như dì thôi.”

Trần Việt chợt nhớ ra tài khoản mạng xã hội mình từng đăng ký, đột nhiên nảy ra ý tưởng quay vlog. “Dì Lữ, dì dạy cháu nấu ăn nhé?”

Dì Lữ khá bất ngờ trước đề nghị này, hỏi đi hỏi lại mấy lần, Trần Việt mới viện cớ “muốn nấu cho Chu Chúc Tinh ăn”, lúc đó bà mới miễn cưỡng đồng ý.

Bà mỉm cười nhìn Trần Việt, không kìm được nói: “Cậu với cậu Chu tình cảm tốt thật đấy. Cậu ấy đúng là hiểu cậu rất rõ, mấy hôm nay những món cậu thích hay không thích ăn đều nói hết với dì rồi, nấu ăn cũng dễ hơn nhiều.”

“Lúc đầu dì định hấp cá cho cậu, nhưng cậu Chu bảo cậu hồi nhỏ từng bị hóc xương cá, thành ra có bóng ma tâm lý, dặn dì sau này đừng làm món cá cho cậu nữa, nên dì mới đổi món khác.”

Tay đang cầm giỏ rau của Trần Việt khựng lại trong chớp mắt. “…Dì nói gì cơ?”

Có chút thất thố, cậu lau vội nước trên tay vào tạp dề: “Cháu muốn hỏi… dì có thể cho con xem đoạn trò chuyện của dì với anh ấy được không? Cháu muốn biết anh ấy đã nói như thế nào.”

Dì Lữ gật đầu, ngỡ rằng Trần Việt là cảm động đến rối bời, liền lau tay rồi lấy điện thoại ra, mở khung chat với Chu Chúc Tinh.

Thời gian hiển thị là mấy ngày trước, chính là ngày Chu Chúc Tinh phát sốt, vừa mới quay về nước.

Z:Dì Lữ, sau này nấu ăn đừng cho quá nhiều muối, Trần Việt ăn không được mặn.

Z:Em ấy không ăn khổ qua, mướp, cũng không thích rau lắm, nhưng vẫn phải bổ sung dinh dưỡng.

Z:Cà rốt, củ từ và hành lá cũng đừng bỏ vào.

Vài dòng sau là từ sáng nay:

Z:Trưa nay làm món gì nhẹ nhàng thanh đạm cho em ấy ăn.

Lữ:Được, hay là nấu cá hầm nhé?

Z:Em ấy không ăn cá, hồi nhỏ từng bị hóc xương, làm món khác đi.

Lữ:Vậy hấp gà nhé [che miệng cười]

Xem xong, Trần Việt trả lại điện thoại, nhưng nụ cười trên môi đã hơi gượng gạo.

Dì Lữ cất điện thoại, rửa tay xong lại tiếp tục thái rau, vừa làm vừa nói: “Không biết cậu Chu đã ăn gì chưa nữa. Lúc chưa có cậu ở đây, có mấy bữa tối dì nấu xong, đến sáng hôm sau vẫn thấy nguyên si trong nồi, chắc lại bận quá không kịp ăn.”

Trần Việt đầu óc đang hỗn loạn, nghe đến đây không kìm được lên tiếng: “Hay là lát nữa cháu mang cơm đến cho anh ấy nhé?”

Bận rộn như vậy, chắc giờ này vẫn chưa ăn cơm đâu nhỉ?

Nghĩ đến đó, Trần Việt càng thêm sốt ruột. Thấy Trần Việt và Chu Chúc Tinh tình cảm như thế, dì Lữ cũng vui lây: “Thế mới gọi là yêu nhau chứ, hai bạn nhỏ toàn nghĩ đến đối phương.”

Dì Lữ lại luyên thuyên kể chuyện một lúc, Trần Việt vì tâm trí đang lơ đễnh, chỉ ậm ừ cho qua.

Ăn qua loa một chút, dì Lữ giúp cậu đóng đồ ăn vào hộp giữ nhiệt. Trần Việt khoác một chiếc áo lông dài màu đen, không cả quàng khăn, kéo mũ trùm đầu rồi kéo khóa áo lên đến tận cằm, che kín đến mức chỉ còn hở đôi mắt.

Cậu xách hộp cơm, gọi xe, đến thẳng công ty tìm Chu Chúc Tinh.

Ngồi trên xe, Trần Việt nhìn hộp giữ nhiệt đặt trong lòng, tâm trí dần bay xa.

Tại sao Chu Chúc Tinh lại biết cậu không ăn những món kia? Tại sao lại biết cậu không ăn cá không phải vì không thích, mà là vì hồi nhỏ từng bị hóc xương?

Rõ ràng chuyện đó là kiếp trước, khi hai người về nhà ăn cơm với ba mẹ cậu, mẹ Trần mới vô tình nhắc đến trong bữa ăn.

Khi ấy Chu Chúc Tinh hỏi cậu thích ăn gì, ba Trần thì mặt lạnh không nói lời nào, còn mẹ Trần thì ngồi bên cạnh bắt đầu bóc trần đủ thứ về con trai mình.

Việc cậu ta không ăn cá đến cả Tưởng Tùng Tầm cũng không biết, ngày thường cũng chưa từng nhắc đến với bạn cùng phòng, chỉ có hai người bạn thân từ nhỏ đi nước ngoài và ba mẹ là biết, vậy làm sao Châu Chúc Tinh của kiếp này lại biết được?

Chẳng lẽ… đối phương cũng đã sống lại? Trần Việt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.

Nếu như cậu đã sống lại, thì tại sao Chu Chúc Tinh lại không thể?

Tất nhiên, đây chỉ là một suy đoán. Trần Việt mím môi, nhưng khả năng của suy đoán này đã lên đến tám mươi phần trăm rồi.

Nghĩ đến sự khác thường của Chu Chúc Tinh mấy ngày nay, lại nhớ đến những lời say tối qua mình đã nói, Trần Việt càng muốn biết câu trả lời từ Chu Chúc Tinh.

Nếu đối phương thật sự là người đã sống lại…

Trần Việt khẽ nghiến răng, vậy thì cậu nhất định phải cạy miệng đối phương ra, bắt đối phương tự nói ra sự thật.

Bất kể Chu Chúc Tinh có tình cảm gì với cậu, cậu cũng phải làm rõ cho bằng được.

Hết chương 29

Bình Luận (0)
Comment