Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 31

Chương 31

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Một người nhìn, một người ăn, bữa cơm cứ thế kết thúc trong bầu không khí kỳ lạ.

Chu Chúc Tinh còn phải đi họp tiếp, sợ Trần Việt ở đây cảm thấy gò bó nên nói cậu có thể thoải mái xem xung quanh. Trần Việt đang cuộn mình trong văn phòng ấm áp, có chút lười ra ngoài, nghe Chu Chúc Tinh nói vậy thì gật đầu: “Anh đi họp đi, em ngồi một lát rồi sẽ về.”

Đợi Chu Chúc Tinh rời đi, Trần Việt nằm gọn trên ghế sofa, không nhịn được mà nghĩ, sao ngay cả sofa trong văn phòng cũng êm đến thế. Không biết là do quá ấm áp hay vì sofa quá thoải mái, cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ.

Ngay khi cậu sắp chìm vào giấc ngủ thì, “cạch” một tiếng, cửa mở ra.

Trần Việt khẽ “ưm” một tiếng, dụi mắt ngồi dậy, quay đầu nhìn ra cửa.

Giang Hữu Chi đẩy cửa bước vào, vừa liếc mắt qua liền thấy người đang nằm trên sofa. Khi thấy rõ khuôn mặt của người đó, anh nhướng mày: “Yo, chẳng phải là đàn em nhỏ đây sao?”

Lần gặp lại Giang Hữu Chi lại là trong tình huống thế này, Trần Việt đưa tay xoa cổ, đứng dậy chào: “Chào đàn anh Giang.”

Giang Hữu Chi là người dễ gần, gặp ai cũng có thể nói vài câu. Ở kiếp trước, quan hệ giữa Trần Việt và anh ta cũng khá tốt, nếu tính kỹ thì số lần nói chuyện giữa cậu và Giang Hữu Chi còn nhiều hơn với Chu Chúc Tinh.

“Làm phiền cậu ngủ rồi.” Giang Hữu Chi nói vậy khi bước vào phòng, tuy miệng nói là làm phiền nhưng hành động lại chẳng do dự chút nào, “Chúc Tinh đâu?”

Trần Việt đáp: “Anh ấy đi họp rồi.”

Ngừng một chút, cậu lại bổ sung: “Hôm nay anh ấy hơi bận, chắc không có nhiều thời gian.”

Giang Hữu Chi gật đầu: “Bảo sao nhắn tin mãi mà không thấy trả lời.”

Tuần này, Giang Hữu Chi đi công tác ở một thành phố phía Nam. Khó khăn lắm mới quay về, chưa gặp được Chu Chúc Tinh thì đã gặp được người trong lòng của anh.

Họ đã từng gặp nhau một lần, Giang Hữu Chi cũng từng thấy ảnh của cậu trong điện thoại của Chu Chúc Tinh. Giờ gặp trực tiếp, mới phát hiện người thật còn đẹp hơn cả trong ảnh.

“Anh tìm anh ấy có việc gì à?” Trần Việt đưa tay xoa tóc, hỏi.

Giang Hữu Chi “hây” một tiếng: “Thì tới báo cáo công việc với cậu ấy thôi, tiện thể mang hoa mà… Đệch, anh quên lấy hoa rồi.”

Nói được nửa câu, Giang Hữu Chi chợt nhận ra mình quên mất việc quan trọng nhất.

Hôm qua Chu Chúc Tinh nhờ anh làm một chuyện. Đang tưởng lại là vụ thám tử gì đó, ai ngờ đối phương chỉ nói: “Ngày mai đi lấy hoa ở tiệm Mo.”

Kết quả là hôm nay hoa chưa lấy, người cũng chưa gặp.

“Xong đời rồi, kiểu này thế nào cũng bị mắng te tua cho coi.” Giang Hữu Chi lấy tay che mắt, lẩm bẩm, “Biết thế đừng có đi ăn cái quán bánh nướng đó, xếp hàng tận nửa tiếng, còn mẹ nó chia nửa cái bánh cho một đứa con nít, bản thân còn chưa ăn no nữa…”

Trần Việt nhìn Giang Hữu Chi đang đứng quay mặt vào tường tự kiểm điểm, không nhịn được muốn bật cười, bặm môi lại rồi hỏi: “Là hoa gì vậy?”

Giang Hữu Chi liếc nhìn Trần Việt, vẻ mặt như muốn nói mà không dám nói.

Nhìn nét mặt kia, Trần Việt cũng đoán được chắc anh ta chẳng định nói điều gì đứng đắn cho lắm.

“Biết đâu là vì muốn làm người đẹp vui chứ sao, hôm qua tự nhiên bảo anh đi lấy hoa, nói là để cắm ở nhà.” Giang Hữu Chi vừa nói vừa nhìn Trần Việt, cố tình nhấn mạnh vào hai chữ “người đẹp”.

Trần Việt chớp mắt. Trong kiếp này, cậu chưa từng nói với Chu Chúc Tinh chuyện gì liên quan đến hoa cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng Trần Việt cũng nhớ ra một chuyện liên quan giữa Chu Chúc Tinh và hoa.

Hình như là trong một bữa cơm với ba mẹ Trần, mẹ Trần vô tình nhắc đến một bí mật nhỏ của cậu, thích trồng hoa, nuôi cá, cứ như một ông cụ non vậy.

Trồng hoa nuôi cá thì sao lại bị gọi là ông cụ chứ? Trần Việt đang ăn cơm cũng muốn lên tiếng phản bác mẹ, nhưng lúc đó Chu Chúc Tinh đã mở lời trước: “Nhà không thiếu chỗ, Tiểu Việt muốn nuôi thì cứ để em ấy nuôi.”

Lúc đó Chu Chúc Tinh cũng từng dẫn cậu đến tiệm hoa mua hoa, chỉ là trồng hoa chưa được bao lâu, mối quan hệ giữa hai người đã dần trở nên lạnh nhạt.

Vậy nên… Chu Chúc Tinh mua hoa, là vì cậu sao?

“Anh gửi địa chỉ tiệm hoa cho tôi đi, tôi đến lấy cũng được. Dù gì tôi cũng đang trên đường về nhà. Anh cứ ở đây đợi anh ấy là được.”

Nghe Trần Việt nói vậy, Giang Hữu Chi cũng không từ chối, suy nghĩ một giây rồi gật đầu: “Thế cũng được, mình kết bạn WeChat nhé, anh gửi địa chỉ cho cậu.”

Sau khi hai người trao đổi thông tin liên lạc, Trần Việt xách hộp cơm chào tạm biệt rồi rời đi. Nhìn bóng lưng Trần Việt cầm hộp cơm đi xa, Giang Hữu Chi chợt nghĩ, cái gọi là cuộc hôn nhân ép buộc của thằng bạn mình… hóa ra cũng không hẳn là không có tình cảm.

Theo địa chỉ Giang Hữu Chi gửi, Trần Việt tìm đến tiệm hoa tên là “Mo-Star”.

Chủ tiệm là một người phụ nữ trung niên tao nhã và dịu dàng. Trần Việt đẩy cửa bước vào, mùi hương hoa tràn ngập trong không khí. Chủ tiệm đang cắm dở bó hoa trong tay, thấy có khách thì mỉm cười hỏi: “Xin chào, xin hỏi bạn muốn mua hoa gì?”

Trần Việt vội xua tay: “Tôi đến lấy hoa. Là hoa đặt từ hôm qua, người đặt hàng là họ Chu, số điện thoại đuôi là xxxx.”

Chủ tiệm buộc xong bó hoa, nói: “Là hoa của Tiểu Tinh đúng không?”

Nghe cách gọi đó, Trần Việt hơi khựng lại, rồi mới nhận ra người kia đang nói đến Chu Chúc Tinh, sau đó gật đầu.

“Tôi cứ tưởng sáng nay Tiểu Giang sẽ đến lấy cơ.” Chủ tiệm lấy ra bó hoa màu vàng rực rỡ, cười với Trần Việt: “Không ngờ người đến lại là một cậu đẹp trai thế này.”

Trần Việt khẽ mím môi cười.

“Cậu là bạn của Tiểu Tinh à?” Chủ tiệm lại hỏi.

Trần Việt ngập ngừng một giây, rồi đưa tay gãi mũi: “Cháu là… bạn đời hợp pháp của anh ấy.”

Nghe được câu trả lời đó, chủ tiệm thoáng sững sờ, sau đó mỉm cười nói: “Dạo trước có nghe Tiểu Tinh nói chuyện kết hôn, cũng từng nghe cậu ấy nói người yêu của mình rất đẹp, không ngờ lại đẹp đến mức này.”

“Cứ gọi tôi là chị Liễu nhé.” Chị Liễu nhìn người trước mặt, một chàng trai đẹp đến mức khiến người khác phải ngoái lại nhìn, lại nhớ đây chính là người yêu của Chu Chúc Tinh, liền không kiềm được mà nói nhiều hơn: “Tiểu Tinh hôm qua đến đặt hoa, nói em thích trồng hoa ở nhà, bảo chị chọn những loại có màu sắc tươi tắn rực rỡ.”

“Anh ấy… thường đến chỗ chị mua hoa không ạ?” Trần Việt cười ngại ngùng, nhẹ nhàng hỏi.

Chị Liễu “ừm” một tiếng rồi nói: “Cũng không hẳn, hồi học cấp ba thì đến nhiều, sau khi vào đại học thì ít hơn hẳn. Lần gần nhất mua hoa… là hồi tháng Sáu thì phải.”

“Ơ, chẳng lẽ em không nhận được à?”

Trần Việt ngẩn người một chút: “… Cái gì ạ?”

Chị Liễu nhớ lại bó hoa hồi tháng Sáu: “Hồi đó cậu ấy đến đặt hoa, nói là tặng cho người mình thích, chúc người đó tốt nghiệp vui vẻ.”

Đầu Trần Việt như trống rỗng trong thoáng chốc: “Là bó hoa chủ đạo là hoa hồng trắng và baby đúng không ạ?”

“Đúng đúng đúng!” Chị Liễu mỉm cười, “Vậy là em nhận được rồi.”

“… Vâng, em nhận được rồi.” Trần Việt miễn cưỡng cong khóe môi, “Chị Liễu, sau khi vào đại học… anh ấy còn mua hoa nữa không ạ?”

“Ừm… còn một lần, chắc cách đây hai ba năm rồi đấy. Một mùa đông, hình như là tháng 11 hoặc 12 gì đó, một tối nọ cậu ấy vội vã chạy đến tiệm nói muốn làm một bó hoa ngay lập tức. Chị vội vội vàng vàng làm cho cậu ấy một bó hoa nhỏ kết hợp giữa hồng đỏ và hồng phấn…”

“Còn thêm hai ba lần nữa…”

Chị Liễu còn đang kể tiếp, nhưng Trần Việt đã chẳng còn nghe rõ nữa. Hóa ra những lần người tặng hoa thần bí ấy, đều là Chu Chúc Tinh.

Hết chương 31

Bình Luận (0)
Comment