Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 32

Chương 32

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Hôm chụp ảnh tốt nghiệp, Trần Việt nhận được một bó hoa.

Chụp xong ảnh tập thể lớp, rồi lại chụp với bạn cùng phòng, sau đó là bạn bè các viện khác, chuyên ngành khác, Trần Việt cảm thấy cơ mặt mình cứng đơ vì cười quá nhiều.

Lý Tu Triết và Tưởng Tùng Tầm đi cùng Trần Việt, chuẩn bị đến lấy balô mà cậu để ở cột trước giảng đường.

Balô của Trần Việt rất dễ nhận ra, trên đó treo một chiếc móc khóa, là đồ gốc do bạn thân từ nước ngoài gửi về, thiết kế bởi một thiên tài nhỏ từng bị sốt cao làm ảnh hưởng đến thính giác.

Móc khóa là hình một chú mèo đen nhẻm đang ôm một cái đầu cá g*m c*n, chất liệu lông xù xù mềm mại khiến Trần Việt yêu thích không rời tay.

Ba người đi đến chỗ balô thì trước mắt không phải là chiếc balô với móc khóa quen thuộc, mà là một bó hoa đặt cạnh balô, thậm chí còn đè lên một góc balo.

Hoa hồng trắng kết hợp cùng baby trắng, thoạt nhìn còn tưởng ai đó cầu hôn rồi đặt ở đây.

“Ai lại để hoa ở đây thế nhỉ?” Trần Việt thấy sắc trắng ấy, không nhịn được mà hỏi.

“Biết đâu là tặng cậu đấy.” Lý Tu Triết vừa nói, vừa cầm tấm thiệp phe phẩy gió.

Trần Việt bật cười, cúi người nhẹ nhàng gạt bó hoa sang một bên, vừa nói: “Sao có thể là của tôi được chứ…”

Câu còn chưa nói xong, Trần Việt đã sững lại.

Bó hoa vừa được đẩy nhẹ sang một bên, cậu liếc nhìn, lập tức thấy rõ tấm thiệp trên bó hoa, trên đó viết:

Trần Việt, chúc mừng tốt nghiệp.

…Không ngờ thật sự là hoa tặng cho cậu.

Trần Việt thoáng nghẹn lời, không biết nên nói gì.

Tưởng Tùng Tầm ở bên cạnh nhân lúc cậu ngẩn người, cũng cúi xuống liếc nhìn bó hoa: “Ồ, đúng thật là tặng cho A Việt kìa.”

Nghe vậy, Lý Tu Triết quạt càng hăng hơn: “Thật luôn đó!”

“Wow, lại còn là hoa hồng trắng nữa cơ đấy.” Cậu ta nói thêm.

Trần Việt nhìn bó hoa được gói đẹp đẽ kia, lại ngước mắt ngắm những nhánh baby trắng muốt phía trên, không khỏi nghĩ, ai mà lại tặng hoa tốt nghiệp bằng hoa hồng trắng chứ.

Dù nghĩ vậy, nhưng Trần Việt vẫn cẩn thận nâng bó hoa lên: “Tuy không biết là ai tặng, nhưng vẫn xin cảm ơn.”

“Có khi nào là người thần bí từng gửi tặng hoa mấy lần ấy không?” Lý Tu Triết đột nhiên nói.

Tưởng Tùng Tầm chớp mắt: “Người thần bí gửi hoa gì cơ?”

Còn chưa kịp để Trần Việt lên tiếng, Lý Tu Triết đã nhanh miệng giải thích: “Trần Việt từng mấy lần nhận được hoa ẩn danh đó. Để em nhớ xem… năm nhất cậu lên biểu diễn, có người gửi hoa cho cậu đúng không? Còn lần cậu bị viêm dạ dày cấp tính, phải nằm viện hai ba hôm, cũng có người gửi hoa. À đúng rồi, còn lần tham gia đại hội thể thao nữa, cậu chạy đường dài đạt giải nhất…”

Trần Việt mím môi, nhìn chằm chằm vào bó hoa kia, không biết trong đầu đang nghĩ điều gì.

Nếu những lần trước đều là cùng một người gửi, thì tính cả lần này, đã là năm lần.

Rốt cuộc là ai, trong suốt những năm đại học lại âm thầm tặng hoa cho cậu tận năm lần? Và tại sao, người ấy lại chưa từng nói ra danh tính của mình?

Hoa hồng trắng và baby trắng, tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, âm thầm và không cầu hồi đáp.

Người đó cũng nghĩ như vậy sao?

**

Ôm bó hoa trong tay, Trần Việt không về thẳng nhà mà chạy đến quán cà phê gần đó ngồi một lát.

Chủ quán dường như nhìn ra cậu không được ổn, liền bước đến trò chuyện vài câu.

Chủ quán họ Kiều, khách quen thường gọi là Anh Kiều hoặc ông chủ Kiều.

“Sao hồn vía lên mây thế kia?” ông chủ Kiều mang ra một miếng bánh phô mai nhỏ đặt trước mặt Trần Việt, rồi ngồi xuống đối diện cậu.

Giờ này khách không đông, ông chủ Kiều thấy sắc mặt Trần Việt không tốt nên định “quan tâm” bạn nhỏ này một chút..

Rõ ràng là món bánh phô mai mình rất thích, vậy mà Trần Việt lại chẳng có chút cảm giác thèm ăn nào.

Cậu thở dài, mím môi suy nghĩ một hồi, sau đó mở miệng hỏi: “Anh Kiều, anh nói xem… nếu một người thích anh, nhưng lại không nói ra, chỉ âm thầm làm việc này việc kia cho anh, lúc thì tốt với anh, lúc thì lại tệ với anh, là vì sao vậy?”

Ông chủ Kiều nhìn cậu một cái: “Là cái người lần trước đến tìm em phải không?”

Trần Việt hơi sững người, rồi khẽ “ừm” một tiếng.

“Lúc đó em đang đi chụp ảnh, cậu ta đến đây gọi một ly cà phê đen, ngồi chỗ cạnh cửa sổ. Sau đó chắc là do không nhìn thấy em nên lại ra ngoài đứng nhìn thêm một lúc.”

Ông chủ Kiều xoa xoa ngón tay, nhớ lại vẻ mặt Chu Chúc Tinh khi ấy: “Người ta hay nói, thích một người có thể nhìn thấy trong ánh mắt, người trong cuộc thì mê muội, người ngoài thì nhìn rõ, ánh mắt cậu ta nhìn em, là có tình cảm.”

“…Nhưng em chưa bao giờ phát hiện ra.” Trần Việt nói, giọng mang theo vẻ thất vọng.

Hai kiếp người, vậy mà cậu vẫn không nhìn thấu tình cảm của Chu Chúc Tinh dành cho mình.

Ông chủ Kiều bật cười hai tiếng: “Nếu trên đời này ai cũng yêu một cách rõ ràng, thì sao còn có nhiều người đơn phương đến vậy? Huống hồ, có khi không phải em không phát hiện, mà là… em chưa từng để tâm.”

**

Khi bước ra khỏi quán cà phê, trời đã tối. Mùa đông luôn tối sớm hơn, Trần Việt ôm bó hoa đi trên phố, trong đầu không ngừng vang vọng những lời của anh Kiều.

Suốt dọc đường, lòng rối như tơ vò.

Cậu gửi tin nhắn cho Chu Chúc Tinh.

Y: Em đi lấy hoa rồi.

Chu Chúc Tinh không trả lời, có lẽ vẫn đang bận. Trần Việt nhét điện thoại vào túi, tiếp tục đi trong gió lạnh.

Về đến nhà, Trần Việt lấy một cái bình hoa, cắm hoa vào đó, sau đó lấy điện thoại ra bắt đầu lật xem album ảnh.

Năm lần được tặng hoa đó, hình như lần nào cậu cũng chụp lại một tấm ảnh.

Trần Việt lật tìm nửa tiếng, xem xong album thì xem tiếp nhật ký bạn bè, xem xong nhật ký bạn bè lại tìm trong ổ lưu trữ đám mây, cuối cùng chỉ tìm được bốn tấm.

Sau khi biết người tặng hoa thần bí là Chu Chúc Tinh, một lần nữa nhìn lại những bó hoa từng nhận, trong lòng Trần Việt dâng lên một cảm xúc khó diễn tả thành lời.

Lúc Chu Chúc Tinh tặng hoa cho mình đã mang tâm trạng như thế nào? Khi lén lút tặng hoa, liệu có trốn ở một góc nào đó nhìn mình không?

Tặng hoa là vì… thích mình sao?

Trần Việt tắt điện thoại, nhắm mắt lại, suy nghĩ rối như thủy triều dâng.

Vì thích, nên mới tặng hoa cho mình; vì thích, nên mới nhớ mình không thích ăn món gì; vì thích, nên mới đồng ý kết hôn với mình; vì thích, nên mới che chắn mình lúc tai nạn giao thông.

Con cưng của trời, liệu cũng sẽ có những cảm xúc trần tục như người thường sao?

Trần Việt thở ra một hơi, chỉ cảm thấy trái tim mình đau nhói.

Nếu hôm nay mình không đi lấy hoa, thì có phải Chu Chúc Tinh sẽ giấu mình cả hai kiếp người?

Chu Chúc Tinh, sao lại có thể ngốc như vậy chứ.

Trần Việt đưa tay che mắt, thấy sống mũi cay cay.

Cậu vào phòng ngủ, lấy ra một chai rượu trái cây từ chiếc tủ nhỏ, chai rượu này là Tưởng Tùng Tầm tặng cậu hồi đầu năm.

Không hiểu sao, Trần Việt đột nhiên rất muốn uống rượu.

Cậu nghĩ vậy, liền mở nắp chai rượu, đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó nhấp một ngụm.

Rượu để quá lâu, ngụm đầu tiên khiến Trần Việt lạnh buốt rùng mình.

Cậu cầm điện thoại và chai rượu chạy xuống lầu, ngồi vào chiếc ghế lắc ở ban công, khoác một tấm chăn, mở ứng dụng nhạc và bật ngẫu nhiên một bài hát, rồi nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, trong đầu toàn là hình bóng của Chu Chúc Tinh.

Uống càng nhiều, Trần Việt càng nhớ lại nhiều mảnh ký ức của kiếp trước.

Những chi tiết tình yêu vô tình bị bỏ sót trong kẽ hở của thời gian, Trần Việt dường như nhớ lại được rất nhiều.

Hết chương 32

Bình Luận (0)
Comment