Chương 33
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Ví dụ như, thật ra Chu Chúc Tinh cũng từng mua hoa, cắm hoa vào bình. Chỉ là mấy ngày đó Trần Việt không có ở nhà, nên chỉ nhìn thấy những bông hoa đã héo úa trong thùng rác.
Ví dụ như, khi Trần Việt tâm trạng không tốt, Giang Hữu Chi luôn đến tìm cậu trò chuyện một lúc. Giờ nghĩ lại, có lẽ đều là do Chu Chúc Tinh nhờ vả.
Ví dụ như, dì Lữ mỗi lần đều nấu những món cậu thích ăn, trên bàn cơm luôn là các món hợp khẩu vị của cậu, thế mà Trần Việt lại không hề biết Chu Chúc Tinh thật sự thích ăn món gì.
Lại ví dụ nữa, vào những lúc cậu không biết, Chu Chúc Tinh đã đến thăm mẹ Trần mấy lần. Cho nên mẹ Trần mới đánh giá cao anh ấy như vậy, còn thường nói tốt về anh ấy trước mặt Trần Việt.
…
Biết bao biểu hiện của tình yêu, Trần Việt bắt đầu cảm thấy hối hận, tại sao mình lại không nhận ra sớm hơn?
Cậu thấy mình đúng là một kẻ đần, còn Chu Chúc Tinh thì là một tên ngốc.
Nghĩ đến đây, Trần Việt khẽ cười.
Không biết từ lúc nào, Trần Phạn Phạn đã đến bên chân Trần Việt, lượn lờ quanh đó, thỉnh thoảng còn dùng mũi ngửi ngửi, đôi mắt tròn xoe như đang hỏi: Ba ơi, sao ba lại uống rượu vậy?
Nhìn Trần Phạn Phạn, Trần Việt đặt chai rượu sang một bên, đưa tay ôm lấy nó vào lòng. Cậu lại nhớ đến ngày nhặt được Trần Phạn Phàm, lúc đó Chu Chúc Tinh đang ngồi trong xe của Giang Hữu Chi.
Lúc nhìn thấy mình, anh ấy đã nghĩ gì nhỉ?
Ngồi trên ban công một lúc, gió lạnh luồn qua khe cửa sổ thổi vào, khiến Trần Việt rùng mình một cái. Cậu đặt Trần Phạn Phạn vào trong tấm chăn, rồi ôm cả chăn và nó vào trong nhà.
Vừa bước vào phòng khách, hơi ấm lập tức ập đến. Trần Việt cảm thấy cơn say vốn tạm lắng lúc nãy ở ngoài trời lại bắt đầu trỗi dậy, mặt hơi nóng lên, đầu cũng có chút choáng váng.
Ừm, vẫn ổn, vẫn nằm trong phạm vi chịu được.
Trần Việt đặt Trần Phạn Phạn xuống đất, gấp chăn lại gọn gàng chỉ trong hai ba động tác rồi để lên sofa, sau đó ngả người nằm xuống, bật TV và chiếu một bộ phim cũ bằng máy chiếu.
Phim thì cứ chiếu, nhưng Trần Việt lại không hề có hứng thú để xem. Cậu chỉ cảm thấy căn nhà lớn thế này thật sự quá trống trải.
Cậu nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ từ từ kéo đến.
Ngay khi sắp ngủ thiếp đi, điện thoại rung lên khiến cậu tỉnh lại. Cậu mở ra xem, phát hiện là cuộc gọi video từ Chu Chúc Tinh.
Trần Việt sững người một giây, vội vã chỉnh lại mái tóc rồi mới bấm nút nhận cuộc gọi.
“Tuyết rơi rồi.” Trên màn hình không phải là gương mặt của Chu Chúc Tinh, mà là cảnh tuyết đang bay dưới ánh đèn đường.
Trần Việt mấp máy môi, nhưng cổ họng lại như bị thứ gì đó nghẹn lại, không thể phát ra âm thanh.
Bên này cậu không nói gì, bên kia Chu Chúc Tinh lại nói rất nhiều: “Vừa họp xong thì nghe nhân viên bảo đang có tuyết rơi. Anh ra ngoài xem thử, đúng là đang có tuyết rơi.”
Điều mà anh không nói với Trần Việt là anh gần như chạy một mạch từ trong công ty ra ngoài, đến áo phao cũng chưa kịp mặc, chỉ để tìm một góc đẹp có thể nhìn thấy tuyết đang rơi, rồi mới nhấn vào biểu tượng con mèo cam nhỏ, gọi video cho Trần Việt.
Thực ra Trần Việt muốn hỏi rất nhiều điều, bao giờ anh mới về? Tại sao điều đầu tiên anh nghĩ đến khi thấy tuyết lại là báo cho em? Hôm nay anh có mệt không? Có ăn tối đàng hoàng không?
Nhưng quá nhiều câu hỏi đến bên môi rồi lại chẳng thể thốt ra thành lời, cuối cùng Trần Việt chỉ nhẹ giọng nói: “Chu Chúc Tinh, em muốn nhìn thấy anh.”
Không biết từ khi nào, Trần Việt đã không còn gọi là “đàn anh Chu” nữa, mà trực tiếp gọi thẳng tên.
Chu Chúc Tinh nhìn gương mặt hơi đỏ lên vì men rượu trong màn hình của Trần Việt, đôi mắt long lanh ươn ướt, thoạt nhìn lại giống Trần Phạn Phạn vài phần, giống như một con mèo nhỏ đang nhìn vào màn hình, dễ thương đến mức như muốn tràn ra khỏi đó.
So sánh thế này thật quá đáng yêu, Chu Chúc Tinh khẽ bật cười, nhẹ nhàng nói: “Được thôi.”
Rồi anh xoay ngược camera, để lộ khuôn mặt mình, phần dưới cổ thì vẫn chưa xuất hiện trên màn hình. Sau đó hỏi: “Trần Việt, em uống rượu à?”
Trần Việt sững người một giây, rồi giơ ngón trỏ và ngón cái tạo thành một dấu “chút xíu”: “Em chỉ uống một tẹo tẹo thôi.”
Trần Việt khi say thật sự đáng yêu đến mức không thể tin nổi, Chu Chúc Tinh nhìn người trong màn hình, không nhịn được mà bật chế độ ghi lại video.
“Tự dưng sao lại muốn uống rượu vậy?”
Trần Việt không trả lời câu hỏi đó, chỉ khẽ thở dài, rồi ghé sát mặt lại gần màn hình, như thể muốn nhìn rõ gương mặt của Chu Chúc Tinh hơn: “Khi nào anh về vậy?”
Trần Việt lúc say, lời nói mang theo giọng điệu nũng nịu không tự giác, âm cuối kéo dài, nghe vừa mềm vừa dính, khiến người nghe không khỏi mềm lòng.
Giọng Chu Chúc Tinh lại dịu đi vài phần: “Sắp rồi.”
Nghe được câu trả lời này, Trần Việt khẽ nhắm mắt lại, rồi lại ngả người xuống sofa, vài giây sau mới khẽ nói: “…Nhớ anh.”
“…Chờ anh về nhà.”
Cúp máy xong, Chu Chúc Tinh quay lại văn phòng, hỏi Đường Mịch: “Hôm nay còn việc gì không?”
Đường Mịch liếc qua bảng lịch trình: “Bảy giờ rưỡi còn có một bữa xã giao với Tổng giám đốc Hoàng.”
“Dời sang thứ Hai tuần sau.” Chu Chúc Tinh đậy nắp bút máy, chuẩn bị đứng dậy, “Mai là thứ Bảy, mọi người nghỉ ngơi đi, hôm nay tan làm đúng giờ.”
Nói xong, anh cầm lấy áo khoác rồi đi thẳng ra ngoài.
Đường Mịch còn đứng đó, chưa kịp nói xong chữ “vâng”, Chu Chúc Tinh đã mở cửa rời đi mất rồi.
Hôm nay Trần Việt có gì đó hơi lạ.
Chu Chúc Tinh ngồi trong xe, nghĩ thầm.
Đầu tiên là Giang Hữu Chi nói với anh rằng Trần Việt đã đến lấy hoa. Sau đó lại nhận được tin nhắn từ dì Liễu, nói rằng đứa nhỏ này đẹp trai thật đấy. Kế đến là dì Lữ cũng nhắn qua WeChat, bảo rằng Trần Việt tối nay không cho bà đến.
Điều quan trọng nhất là: Trần Việt hôm nay đã uống rượu.
Tửu lượng của Trần Việt rất kém, bình thường không bao giờ uống, trừ khi có tiệc tùng hoặc buộc phải uống, hoặc là khi tâm trạng rất tệ.
Bất kể là tình huống nào, Chu Chúc Tinh đều mong Trần Việt uống rượu là vì chuyện vui, chứ không phải vì buồn.
Suốt cả đoạn đường lái xe, trong đầu chỉ nghĩ đến Trần Việt, đến khi dừng xe, Chu Chúc Tinh lập tức sải bước đi nhanh về nhà.
Vừa mở cửa vào nhà, tiếng TV lập tức vọng tới tai. Chu Chúc Tinh thay giày, cởi áo khoác, đi vào phòng khách.
Trên tầng hai có một phòng chiếu phim riêng, chuyên để xem phim, nhưng Trần Việt lại thích cuộn mình trong chiếc ghế sofa nhỏ ở phòng khách để xem TV hơn.
Cũng không hẳn là thích, chỉ là Trần Việt cảm thấy nằm ở phòng khách sẽ thoải mái hơn, mở TV lên là để căn phòng đỡ yên tĩnh quá. Còn phòng chiếu phim, nếu không phải là hai người cùng xem trong đêm tĩnh lặng, thì chẳng có gì thú vị cả.
Chu Chúc Tinh cứ tưởng Trần Việt đã ngủ rồi, nên bước chân rất nhẹ. Không ngờ vừa bước đến đã thấy Trần Việt đang ngồi trên sofa, dùng ánh mắt như giận hờn nũng nịu nhìn mình.
“Sao giờ anh mới về?”
Nghe thấy câu hỏi mềm nhũn đó, Chu Chúc Tinh bước lại gần, ngồi xuống bên cạnh sofa: “Xin lỗi, bị kẹt xe trên đường.”
Vừa từ ngoài vào, trên người Chu Chúc Tinh vẫn còn mang hơi lạnh của gió đêm.
Trần Việt nhìn chằm chằm vào mặt anh vài giây, sau đó vươn tay ôm lấy anh vào lòng.
“Người anh lạnh quá.”
Bị hành động bất ngờ đó của Trần Việt làm giật mình, Chu Chúc Tinh chớp mắt mấy cái, theo phản xạ muốn đẩy ra, không muốn khiến Trần Việt bị nhiễm lạnh từ người mình.
Chỉ là Trần Việt cảm nhận được động tác đó, nên lại siết chặt vòng tay thêm một chút.
“Ôm một cái, sẽ ấm ngay thôi mà.”
Hết chương 33