Chương 34
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Yết hầu của Chu Chúc Tinh khẽ động, phát ra một tiếng “Ừm” nhẹ từ trong mũi, sau đó đưa tay ôm lại Trần Việt. Lúc lại gần, anh có thể ngửi thấy mùi rượu trái cây thoang thoảng trên người Trần Việt.
Anh không dám ôm quá chặt, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy, sợ mang theo hơi lạnh từ mình truyền sang Trần Việt.
Như thể cảm nhận được suy nghĩ đó, Trần Việt chủ động siết chặt vòng tay hơn. Cậu chôn đầu vào vai Chu Chúc Tinh, ôm lấy cánh tay khẽ run của anh.
Một lúc sau, Chu Chúc Tinh nghe thấy cậu nói: “Chu Chúc Tinh, anh đúng là đồ ngốc.”
Dù miệng nói vậy, nhưng Trần Việt không hề buông tay, chỉ im lặng ôm lấy anh.
Chu Chúc Tinh hơi mơ hồ, nhưng nghĩ đến việc Trần Việt đã uống rượu, nên dù có nói hay làm gì thì cũng không lạ, anh bèn thuận theo lời cậu mà nói tiếp: “Ừm, anh là đồ ngốc.”
“Ừm… em là quỷ lanh lợi.” Chu Chúc Tinh nghĩ một giây, rồi bổ sung.
Nghe đến nửa sau câu đó, Trần Việt lại lắc đầu, mặt cọ cọ vào áo sơ mi của Chu Chúc Tinh, thì thào: “Không, em cũng là đồ đần.”
Chu Chúc Tinh bật cười, không biết phải tiếp lời thế nào.
Vài giây nữa trôi qua, Trần Việt không nói thêm gì, Chu Chúc Tinh khẽ hỏi: “Tâm trạng em không tốt à?”
Trần Việt ngẩng đầu, nghiêng mặt nhìn anh, không trả lời câu hỏi mà lại rút một tay ra, chạm nhẹ vào chóp mũi của Chu Chúc Tinh, rồi dùng ngón trỏ vuốt sống mũi anh, đột nhiên bật cười: “Giống như cầu trượt ấy.”
Chu Chúc Tinh nuốt nước bọt: “Hửm?”
Trần Việt lại dùng ngón tay khẽ chọc vào khóe mắt Chu Chúc Tinh: “Mi cũng dài thật đấy.”
Lần này uống rượu, Trần Việt không biến thành ông vua mười vạn câu hỏi vì sao, mà lại hóa thành kẻ thích khen người. Chu Chúc Tinh vừa muốn cười, vừa thấy lòng mình mềm nhũn, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn thấy Trần Việt uống say thêm vài lần nữa.
Anh quay mặt sang, khoảng cách giữa hai người lập tức gần lại, chóp mũi gần chạm nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng mờ ám.
Trần Việt nhìn anh, chớp mắt hai cái.
Nhịp tim Chu Chúc Tinh bất giác đập nhanh hơn hai nhịp, khàn giọng nói: “Mi em còn dài hơn.”
Trần Việt không đáp lại.
Chu Chúc Tinh cũng im lặng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên lặng lẽ và đầy ám muội.
Đôi mắt của Trần Việt thật kỳ diệu, ánh mắt ấy khi nhìn người lại tha thiết dịu dàng, ươn ướt như một chú mèo nhỏ đang ngước nhìn Chu Chúc Tinh, chỉ cần một đòn đánh thường là cũng đủ khiến đối phương lập tức tung chiêu cuối.
Ánh mắt đó lại giống như đang quyến rũ anh, rõ ràng là trong veo thuần khiết, vậy mà Chu Chúc Tinh lại đọc được trong đó một tia mê hoặc mơ hồ.
Chu Chúc Tinh mím môi, hơi nghiêng đầu, từ từ nghiêng người lại gần Trần Việt. Khi chỉ còn cách bờ môi đối phương một chút xíu nữa thôi, anh bỗng dừng lại, nhắm mắt lại như muốn lùi bước.
Nhưng đúng lúc ấy, Trần Việt giữ lấy cổ tay anh, dùng ánh mắt “mang theo sự quyến rũ” ấy nhìn anh: “Chu Chúc Tinh, chúng ta đã kết hôn rồi.”
Chu Chúc Tinh mở to đôi mắt, không hiểu rõ ý câu đó là gì, nhưng vẫn khẽ đáp lại: “Ừm.”
“Cho nên…”
Hàng mi Trần Việt khẽ run, thì thầm nói nốt vế sau: “Anh muốn làm gì em cũng được cả.”
Ngừng một chút, cậu lại nói tiếp: “Kể cả hôn.”
Lời vừa dứt, Chu Chúc Tinh đã nghiêng người hôn lên môi cậu.
Hai đôi môi chạm nhau, Chu Chúc Tinh nhắm mắt lại, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Trần Việt.
Trần Việt cụp mắt xuống, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Chu Chúc Tinh, rồi cũng khép mắt lại, lặng lẽ cảm nhận nụ hôn này.
Thật ra Trần Việt không quá say. Ngay khoảnh khắc ôm lấy Chu Chúc Tinh, cậu đã gần như tỉnh táo lại. Khi nói câu “muốn làm gì cũng được”, cậu rất rõ ràng mình đang nói gì.
Rượu, đôi khi chính là một cái cớ hoàn hảo, Trần Việt không khỏi nghĩ vậy.
Đây là một nụ hôn thật sự, và gần như có thể tính là nụ hôn đầu tiên đúng nghĩa giữa hai người.
Không chỉ dừng lại ở việc môi chạm môi, Chu Chúc Tinh khẽ hé miệng, nhẹ nhàng m*t lấy môi dưới của Trần Việt. Dưới sự dẫn dắt ấy, đôi môi Trần Việt cũng hé mở.
Chu Chúc Tinh nhân cơ hội đó, đưa nụ hôn tiến sâu hơn.
Đầu lưỡi len lỏi qua kẽ răng, Chu Chúc Tinh nếm được vị rượu trái cây trong khoang miệng của Trần Việt.
Càng khiến anh cảm thấy k*ch th*ch và say mê hơn là phản ứng còn non nớt của Trần Việt. Cậu đối với chuyện hôn môi vẫn còn rất lạ lẫm, chỉ biết vụng về làm theo động tác của Chu Chúc Tinh, khẽ khàng đưa đầu lưỡi ra, dè dặt chạm lấy lưỡi của anh.
Đây là một nụ hôn mang hương vị rượu trái cây.
Chu Chúc Tinh càng hôn, càng cảm thấy bản thân như sắp say mất rồi.
Không biết đã qua bao lâu, Trần Việt mới đặt tay lên vai Chu Chúc Tinh, hơi dùng sức đẩy anh ra, sau đó ngồi nguyên chỗ, thở hổn hển.
Chu Chúc Tinh buông Trần Việt ra, nhìn đôi môi đối phương hơi sưng đỏ, còn ánh lên chút ướt át, không kìm được nuốt nước bọt một cái.
Anh nghiêng đầu, hắng giọng để điều chỉnh hơi thở, nhưng bản thân cũng không khỏi th* d*c đôi chút.
Vừa rồi lúc hôn, Chu Chúc Tinh vẫn chiếm thế chủ động, hôn đến mức ép Trần Việt nằm xuống chiếc gối tựa trên sofa.
Hồi tưởng lại nụ hôn khi nãy, Trần Việt mím môi, hai má đỏ ửng. Ngoài sự xấu hổ, trong lòng cậu còn có chút tức giận, tại sao kỹ thuật hôn của Chu Chúc Tinh lại giỏi đến thế chứ?!
Vừa nghĩ, Trần Việt liền nói thẳng ra.
Chu Chúc Tinh khẽ cười: “Tự học mà thành?”
Trần Việt quay mặt đi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
Thật ra Chu Chúc Tinh cũng nói dối. So với tự học, chi bằng nói rằng kỹ thuật hôn của anh là nhờ những lần lén hôn Trần Việt ở kiếp trước, giúp anh có chút “kinh nghiệm thực chiến”.
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Trần Việt, khóe miệng Chu Chúc Tinh vẫn chưa hạ xuống được. Vài giây sau, anh dịu giọng hỏi: “Tối nay chưa ăn gì đúng không?”
Trần Việt c*n m** d***, ban đầu không muốn để ý đến Chu Chúc Tinh, nhưng ý nghĩ đó chỉ kéo dài vài giây rồi tan biến. Cậu khẽ gật đầu.
“Vậy để anh nấu cho em chút gì nhé?” Chu Chúc Tinh vừa nói, vừa chuẩn bị đứng dậy đi vào bếp.
Còn chưa kịp đứng dậy thì cổ tay đã bị Trần Việt giữ chặt lấy: “Đừng đi, anh làm việc cả ngày rồi. Gọi đồ ăn ngoài đi.”
Chu Chúc Tinh “ừm” một tiếng: “Nghe em.”
Nói rồi liền ngồi trở lại, lấy điện thoại ra mở ứng dụng đặt đồ ăn.
Xem được vài giây, anh mới phát hiện có gì đó không đúng, liền chuyển ánh mắt từ màn hình sang gương mặt Trần Việt: “Em không say?”
“…Cũng hơi hơi.” Trần Việt xoa mặt, cảm giác choáng đầu khi nãy giờ cũng đã dịu bớt.
Chu Chúc Tinh nhìn cậu, lại hỏi: “Em uống rượu gì vậy?”
Trần Việt chớp mắt, đưa tay chỉ ra phía ban công: “Ở chỗ ban công đó. Là rượu trái cây lần trước anh Tùng Tầm cho em, em vẫn chưa uống, hôm nay định thử vài ngụm, thật ra cũng không uống nhiều đâu.”
Chu Chúc Tinh nhìn theo hướng tay Trần Việt chỉ, rồi gật đầu: “Vậy em muốn ăn gì?”
Sau khi đặt đồ ăn xong, Trần Việt ngả người tựa vào ghế sofa. Chu Chúc Tinh thì ra ban công, lấy chai rượu mà Trần Việt uống dở mang vào nhà.
Nồng độ rất thấp, bảo sao Trần Việt không say lắm.
Chu Chúc Tinh mang rượu vào, đặt lên bàn: “Lần sau nếu muốn uống thì bảo anh, anh sẽ pha cho em.”
Nghe thấy từ “pha rượu”, Trần Việt hơi nhướn mày, đây là lần đầu cậu biết Chu Chúc Tinh biết pha rượu: “Abg biết pha rượu nữa à?”
Chu Chúc Tinh gật đầu: “Hè năm đó, sau khi thi đại học xong, anh có đi du lịch nước ngoài với Giang Hữu Chi và mấy người bạn. Khi đến Đức, bọn họ thích dạo quanh các quán bar nhất, còn anh thì không thích lắm.”
“Ở đó quen một người Hoa, anh ấy dạy anh cách pha cocktail, nên anh cũng học được một chút.”
“Sau khi về nước cũng từng pha thử.” Chu Chúc Tinh nheo mắt nói tiếp: “Nhà bên khu Bắc thành phố vẫn còn rượu. Nếu em muốn uống, lần sau anh pha loại nhẹ thôi.”
Chu Chúc Tinh vốn không quá mê rượu, nhưng anh không thể phủ nhận, rượu đúng là có thể giúp người ta tạm quên chuyện buồn.
Dù vậy, sau khi quen Trần Việt, Chu Chúc Tinh cảm thấy tác dụng của việc được nhìn thấy Trần Việt còn có hiệu quả hơn cả rượu.
Vì biết tửu lượng Trần Việt không tốt, nên khi thiết kế căn nhà này, Chu Chúc Tinh không làm hầm rượu, mà thiết kế hẳn một phòng thay đồ thật lớn.
Hết chương 34