Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 35

Chương 35

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Trần Việt tựa người lên ghế sofa, khẽ “ừm” một tiếng, trong đầu không nhịn được tưởng tượng dáng vẻ của Chu Chúc Tinh lúc pha cocktail.

Không biết lúc anh ấy pha rượu, có vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt lạnh lùng vô cảm đó không?

Trong khi Trần Việt còn đang miên man suy nghĩ thì Chu Chúc Tinh đã đi vào bếp, làm một ly nước mật ong, rồi đưa cho cậu: “Uống chút nước mật ong đi, đừng để đến đêm lại đau đầu.”

Trần Việt đón lấy chiếc cốc, khẽ nói một tiếng “cảm ơn”, rồi uống một hơi hơn nửa ly.

Bộ phim cũ vẫn đang tiếp tục phát trên TV. Chu Chúc Tinh rất tự nhiên lấy nốt phần nước mật ong còn lại trên tay Trần Việt, đặt lên bàn trà, rồi ngồi xuống bên cạnh cậu.

Về nụ hôn vừa rồi, cả hai người đều không nhắc lại câu nào.

Trần Việt tựa đầu vào sofa, lén liếc nhìn Chu Chúc Tinh. Đối phương đang chăm chú nhìn lên màn hình TV, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Hôn xong rồi lại thản nhiên như không có chuyện gì, Trần Việt thấy lòng hơi chua xót, không biết đã hôn bao nhiêu người rồi.

Không rõ Chu Chúc Tinh làm sao lại nghe được tiếng lòng của Trần Việt, chỉ thấy giây sau, người đang chăm chú xem TV ấy lại lên tiếng: “Chưa từng hôn người khác.”

“Em là người đầu tiên.” Chu Chúc Tinh nghiêng đầu, nghiêm túc nhìn Trần Việt.

Thật ra, Trần Việt vẫn luôn nghĩ rằng Chu Chúc Tinh có một đôi mắt rất đa tình, chỉ là bình thường anh ấy quá lạnh lùng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Nhưng vào khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, Trần Việt phát hiện, trong đôi mắt lạnh nhạt ấy, lại chứa đầy dịu dàng.

Có lẽ bây giờ cậu mới hiểu được câu nói của ông chủ Kiều — Tình yêu là thứ có thể nhìn thấy được qua ánh mắt.

Trần Việt cụp mi mắt, có chút ngượng ngùng. Nhưng rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Chu Chúc Tinh, do dự vài giây rồi nói: “Em cũng vậy.”

“Ừm.” Chu Chúc Tinh nhếch khóe môi, trông như tâm trạng đang rất tốt.

Giữa hai người như có dòng nước ngầm đang âm thầm phùn trào. Trần Việt mò lấy điện thoại, vừa nhìn thời gian liền phát hiện mình quên tiễn Sunbird ra ga tàu cao tốc.

Vừa mở nhóm chat, đã thấy Tưởng Tồn đăng trong nhóm một bức ảnh bốn người chụp ở ga tàu.

Hành Tây Chấm Tương: Tụi tôi đi rồi, không cần tiễn đâu nha.

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: Vài hôm nữa là quay lại rồi.

Hành Tây Chấm Tương: Đừng nhớ bọn tôi quá đấy nhé~

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: Tưởng Tùng Tầm chắc chưa tỉnh ngủ đâu. Trần Việt đâu rồi?

Hành Tây Chấm Tương: Chắc đang tận hưởng thế giới hai người với Tiểu Chu tổng.

Nhìn tin nhắn trong nhóm, Trần Việt xoa mặt, gõ tin nhắn gửi đi:

Y: A a a xin lỗi mọi người nhé, chiều nay có chút việc nên quên mất tiêu luôn rồi!

Y: [Meo meo rơi lệ]

Hành Tây Chấm Tương: Không sao đâu không sao đâu không sao đâu.

Hành Tây Chấm Tương: Tôi sẽ nhớ các cậu nhiều lắm hu hu hu…

Hành Tây Chấm Tương: [Đầu chó thút thít]

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: .

Soái Ca Vô Địch Vũ Trụ: Chúng ta chỉ đi công tác một tuần thôi, đâu phải di cư không về nữa.

Nhìn hai người trong nhóm đấu khẩu qua lại, Trần Việt khẽ cười.

Quay lại khung tin nhắn, Trần Việt phát hiện có một tin nhắn mới, là do đàn anh Viên Lâm ở tận Anh Quốc gửi đến.

Viên Lâm: Tiểu Việt, dạo này có rảnh không?

Viên Lâm: Anh về nước vào thứ Hai tuần sau, mấy hôm nữa có muốn đi ăn một bữa không?

Trần Việt nghĩ qua lịch trình vài ngày tới, xác định sau thứ Hai tuần sau rảnh hai ba ngày liền trả lời.

Y: Được đó anh Viễn, đợi anh về rồi tôi ăn trực một bữa!

Viên Lâm là đàn anh trực hệ của Trần Việt, lớn hơn cậu một tuổi, cũng học trên một khóa. Hồi Trần Việt còn trong hội sinh viên, Viên Lâm chính là cấp trên trực tiếp của cậu.

Lúc còn làm trong hội sinh viên, Viên Lâm đã đối xử với cậu rất tốt. Trong công việc, họ là cấp trên cấp dưới ăn ý; còn trong cuộc sống, họ cũng trở thành những người bạn thân thiết. Dù sau này Trần Việt rút khỏi hội sinh viên, mối quan hệ giữa cậu và Viên Lâm vẫn không thay đổi, thỉnh thoảng vẫn tụ tập với vài phó bộ trong khoa.

Viên Lâm là người cư xử nhẹ nhàng, EQ cao, dù là đàn anh đàn chị hay giảng viên đều rất quý mến anh.

Năm Trần Việt lên đại học năm tư, Viên Lâm bay sang Anh học thạc sĩ. Mỗi lần Viên Lâm nghỉ lễ về nước đều hẹn Trần Việt đi ăn một bữa, hoặc cùng đi xem triển lãm.

Dù không ở cùng một quốc gia, cùng một thành phố, Viên Lâm vẫn thường xuyên nhắn tin hỏi thăm tình hình của Trần Việt.

Giống như bây giờ.

Viên Lâm: Dạo này sống thế nào rồi? Thấy có người đăng ảnh trên vòng bạn bè, hôm nay thành phố A có tuyết rơi.

Y: Ừm, tuyết rơi cũng khá to đấy.

Trần Việt nhớ lại cảnh tuyết trong cuộc gọi video với Chu Trúc Tinh, rồi nhắn lại.

Hai người lại tiếp tục tán gẫu vài câu linh tinh, rồi Viên Lâm hỏi đến chuyện tình cảm của cậu.

Viên Lâm: Gần đây có gặp được ai khiến cậu rung động không?

Động tác gõ chữ của Trần Việt khựng lại, ngẩng đầu nhìn Chu Trúc Tinh một cái, mím môi rồi trả lời:

Y: Ừm… coi như là có đi.

Y: Bọn tôi vừa đăng ký kết hôn cách đây không lâu.

Y: Gấp quá, cũng chưa kịp báo với anh.

Viên Lâm không trả lời nữa. Trần Việt chờ một phút, thấy đối phương không có dấu hiệu hồi âm, liền cất điện thoại đi.

“Trò chuyện xong rồi?” Giọng Chu Trúc Tinh bất ngờ vang lên.

Trần Việt đưa mắt nhìn anh, luôn cảm thấy ba chữ đó mang theo chút mùi vị châm chọc.

“Ừm.”

Chu Trúc Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, không nhìn Trần Việt lấy một cái, “Nói chuyện với ai mà vui vẻ thế?”

Biểu cảm của Trần Việt khi nhìn vào màn hình và cười khiến Chu Trúc Tinh thấy ghen tị, chỉ muốn chui vào điện thoại kéo người kia ra ném thật xa.

Lúc này Trần Việt cuối cùng cũng nhận ra. Cậu khẽ cười, nói: “Em thấy nếu tối nay mình ăn sủi cảo thì khỏi cần mua giấm rồi.”

“Em ngửi thấy ở đây có mùi giấm chua nồng nặc lắm rồi.”

Trần Việt mỉm cười, nhìn về phía Chu Trúc Tinh.

Ba giây sau, Trần Việt chậm rãi tiến lại gần Chu Trúc Tinh, đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy cánh tay anh, “Em không nói chuyện với ai cả, chỉ trò chuyện với một đàn anh thôi.”

“Anh ấy hỏi dạo này em sống thế nào, còn độc thân không.”

Trần Việt không nói thêm gì nữa, chỉ chăm chú quan sát biểu cảm của Chu Trúc Tinh.

Tim Chu Trúc Tinh gần như nhảy ra khỏi cổ họng, quay đầu lại hỏi: “Thế em trả lời sao?”

Trần Việt cố ý dừng lại ba giây, không bỏ sót một biểu cảm nào trên gương mặt Chu Trúc Tinh, “Em nha…”

“Đương nhiên là nói với anh ấy, em đã đăng ký kết hôn rồi nha.”

Chu Trúc Tinh thở phào nhẹ nhõm, cố giữ vẻ bình thản.

Nhìn nét mặt anh, Trần Việt có chút buồn cười. Nhưng ngoài điều đó ra, cậu cũng không muốn để Chu Trúc Tinh hiểu lầm mối quan hệ giữa mình và Viên Lâm. Dù vẫn chưa rõ kiếp trước vì sao thái độ của Chu Trúc Tinh lại thay đổi đột ngột, nhưng Trần Việt mơ hồ có một suy đoán, có lẽ không tránh khỏi chuyện cậu từng đi chơi với Viên Lâm.

“Anh cũng biết anh ấy mà, Viên Lâm, nhỏ hơn anh một khóa. Hồi anh làm Chủ tịch Hội Sinh viên, anh ấy là Trưởng ban đời sống của Hội Sinh viên viện,” Trần Việt lên tiếng.

Ánh mắt Chu Trúc Tinh khẽ dao động, “À, là cậu ấy à.”

Trần Việt gật đầu, nhấn mạnh thêm lần nữa: “Anh ấy là đàn anh của em, cũng là bạn bè. Nhắn tin trò chuyện chỉ là hỏi thăm bạn bè thôi, thật đấy.”

Chu Trúc Tinh liếc nhìn cậu một cái, môi mấp máy, cuối cùng chỉ khẽ cười, “Ừm, anh biết.”

“Hiện giờ anh ấy đang ở nước ngoài, hỏi em tuần sau có rảnh không. Anh ấy về nước vào tuần sau, dù sao cũng đã lâu không gặp, đi ăn một bữa chắc cũng là chuyện bình thường đúng không?” Trần Việt hơi nghiêng đầu, nói.

Dường như Chu Trúc Tinh muốn nói gì đó, nhưng lại kìm lại.

Đúng lúc đó, đồ ăn giao tới, tiếng gõ cửa vang lên. Chu Trúc Tinh để lại một câu “Ừm” rồi đi ra mở cửa lấy đồ.

**

Chan: Khi hai người ở bên nhau, có chuyện gì thì phải nói ra, gián tiếp hay trực tiếp. Như nào cũng được, miễn là phải nói ra miệng. Để đối phương biết được rằng mình đang như thế nào. Đừng im ỉm. Đạo lý này, mong rằng ai khi yêu cũng sẽ hiểu.

Đời người không giống tiểu thuyết, không có “trọng sinh” để sửa chữa sai lầm.

Hết chương 35

Bình Luận (0)
Comment