Chương 36
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Nhận ra dường như Chu Chúc Tinh không thích việc mình gặp gỡ Viên Lâm, Trần Việt hơi cau mày. Rõ ràng khi gặp Giang Hữu Chi hay Tưởng Tùng Tầm, đối phương cũng đâu có nói gì đâu.
Nghĩ tới nghĩ lui, Trần Việt quyết định tùy cơ ứng biến, không nhắc đến cái tên ấy trước mặt Chu Chúc Tinh nữa.
Chu Chúc Tinh gọi món ở một quán ăn nhỏ, là nơi kiếp trước Trần Việt thường cùng Giang Hữu Chi đến ăn. Quán này đã mở hơn hai mươi năm, hương vị món ăn rất hợp khẩu vị của Trần Việt.
Thấy túi giấy quen thuộc, lòng Trần Việt mềm xuống vài phần.
Đợi Chu Chúc Tinh bày xong các món ăn lên bàn, Trần Việt vào bếp lấy thìa và đũa, đưa cho Chu Chúc Tinh một bộ, rồi bắt đầu bữa tối.
Vừa ăn, Trần Việt vừa ngẩng đầu liếc nhìn Chu Chúc Tinh, nuốt thức ăn trong miệng rồi hỏi: “Anh thích ăn cái gì vậy?”
Nghe câu hỏi này, Chu Chúc Tinh sững người một chút, đáp: “Gì cũng được.”
Trần Việt không hài lòng với câu trả lời đó, cắn đũa bắt Chu Chúc Tinh phải nói ra hai ba món.
Chu Chúc Tinh suy nghĩ một lúc, lục lọi thực đơn trong đầu, rồi kể ra hai món ăn.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Trần Việt gật đầu: “Vậy ngày mai để dì Lữ làm cho anh.”
Ngừng một lát, cậu lại hỏi: “Ngày mai anh nghỉ đúng không?”
Chu Chúc Tinh gật đầu, một giây sau mới nói: “Anh không kén ăn, để dì Lữ làm nhiều món em thích là được rồi.”
Nghe câu đó, Trần Việt hơi nhíu mày, “Ồ” một tiếng, gắp miếng ớt xanh bỏ vào miệng, sau đó chậm rãi hỏi: “Thật ra em luôn tò mò, sao anh lại biết em thích ăn món gì vậy?”
Động tác đang gắp đồ ăn của Chu Chúc Tinh khẽ khựng lại, món vừa gắp rơi lại vào đĩa.
Vài giây sau, anh mới đáp: “Chỉ cần chú ý một chút trong lúc ăn cơm là nhìn ra thôi.”
Câu nói ấy nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với Trần Việt thì lại có chút chua xót. Hai người đối mặt ăn cơm suốt ba năm, cậu lại chẳng biết Chu Chúc Tinh thích ăn gì, còn Chu Chúc Tinh thì qua những bữa ăn lại hiểu rõ tường tận cậu thích gì và không thích gì.
Trần Việt c*n m** d***, lại ngẩng đầu nhìn Chu Chúc Tinh đang cúi mắt ăn cơm: “Vậy sau này em cũng sẽ làm như vậy.”
“Không được nói là không được.” Ngay trước giây phút Chu Chúc Tinh định mở miệng, Trần Việt liền nhanh chóng nói.
Thế nên Chu Chúc Tinh đành phải nuốt lại câu “Em không cần làm vậy đâu”, bất lực cười cười.
Bữa ăn cũng gần xong, Trần Việt dùng đũa chọc chọc vào nửa bát cơm còn lại, rồi lại liếc nhìn ra ban công, “Nghe nói hôm nay sẽ có tuyết rơi suốt cả đêm.”
“Vậy chắc chắn ngày mai tuyết sẽ dày lắm, Chu Chúc Tinh, ngày mai tụi mình đi đắp người tuyết nhé!” Mắt Trần Việt bỗng sáng rực lên, “Thật ra tối nay chơi tuyết cũng được, nhưng hôm nay anh đã mệt cả ngày rồi… vậy thì để mai đi!”
“Ngày mai ngủ nướng một chút, ăn xong rồi tụi mình xuống dưới đắp người tuyết, được không?”
Trần Việt đã lên lịch cho ngày mai xong xuôi, bắt đầu hỏi ý kiến Chu Chúc Tinh.
Dĩ nhiên Chu Chúc Tinh chẳng có ý kiến gì, nhìn vẻ mặt phấn khích, đầy hào hứng của Trần Việt, vẻ dịu dàng trên khuôn mặt anh như muốn tràn ra, “Ừm, đều theo em cả.”
Sau khi ăn xong, Trần Việt chạy vào phòng ngủ để chỉnh sửa xong mấy tấm ảnh, còn Chu Chúc Tinh trở về thư phòng xử lý nốt chút việc còn lại.
Xong việc, Chu Chúc Tinh xoay xoay cổ, tắt máy tính, rồi ngả người ra sau, lấy điện thoại ra xem một chút Weibo.
“Người bạn đặc biệt chú ý @Nhĩ Đông Mộc Việt đã đăng Weibo, mau vào xem đi!”
Chu Chúc Tinh bấm vào xem.
@Nhĩ Đông Mộc Việt: Khúc tình ca mùa đông. Người mẫu: @Vào mùa đông giảm một ký sao mà khó thế
Kèm theo chín tấm ảnh.
Chu Chúc Tinh lướt qua một lượt, sau đó ấn thích và như thường lệ để lại một bình luận.
MoonBaby: Chụp thật đẹp [bắn hoa][bắn hoa][bắn hoa]
**
Vừa gửi ảnh cho đàn em xong và đăng luôn cả Weibo, Trần Việt duỗi lưng một cái, lấy từ trong túi ra một miếng dán mắt dưỡng ẩm, xé bao bì rồi dán lên mắt.
Nằm yên một lúc, Trần Việt dần dần rời khỏi thế giới chỉnh ảnh, suy nghĩ lại bất giác trôi về nụ hôn tối nay với Chu Chúc Tinh.
Cậu không nhịn được mà mím nhẹ môi, “Quả nhiên, dù là người cứng miệng, hôn lên vẫn mềm.”
Cảm nhận cái mát lạnh trên mắt, Trần Việt nhớ lại mấy lần hiếm hoi được hôn Chu Chúc Tinh ở kiếp trước, bỗng nhiên cảm thấy có chút là lạ, sao lúc đó không cảm thấy môi của đối phương mềm đến thế nhỉ?
Lúc Chu Chúc Tinh hôn cậu, vành tai đỏ lên, đầu mũi nhẹ nhàng cọ vào má cậu. Một gương mặt điển trai đầy sức hút được phóng đại trước mắt, đắm chìm hôn cậu, cảnh tượng ấy… thực sự là quá phạm quy rồi.
Trần Việt dùng hai tay gỡ miếng dán mắt xuống, vứt vào thùng rác, rồi chạy vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, Trần Việt vỗ nhẹ lên mặt, lẩm bẩm: “Đừng nghĩ nữa…”
Rửa mặt xong, thay đồ ngủ, Trần Việt ôm con búp bê thú cưng của mình rồi chui vào chăn.
Mấy phút trước Viên Lâm đã nhắn tin trả lời.
Viên Lâm: Xin lỗi, lúc nãy có việc nên không trả lời tin nhắn.
Viên Lâm: Chúc mừng nhé.
Viên Lâm: Là người anh quen à?
Việc Trần Việt thích nam giới, Viên Lâm cũng đã biết. Không phải vì Trần Việt chủ động nói ra, cũng không phải vì Viên Lâm hỏi, mà là do một lần tình cờ mà đối phương biết được chuyện này. Dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng vẫn còn không ít người kỳ thị cộng đồng này, nên Trần Việt cũng không bao giờ chủ động nhắc đến.
Viên Lâm biết được chuyện đó một cách vô tình, cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo với Trần Việt — sẽ giữ bí mật giúp cậu.
Nhìn tin nhắn mà Viên Lâm gửi, Trần Việt suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời: Có dịp sẽ giới thiệu anh làm quen.
Y: Cũng coi như là quen biết đi.
Viên Lâm: Được.
Trả lời xong tin nhắn của Viên Lâm, Trần Việt lại vào nhóm chat bảy người xem một chút, cũng chẳng rõ đang bàn chuyện gì, tin nhắn trong nhóm đã vượt quá 99+. Trần Việt lướt một lượt, thấy là Tưởng Tùng Tầm đang nói chuyện game với Tưởng Tồn, cậu không phản hồi gì mà chuyển sang mở Weibo.
Weibo mới đăng được mười mấy phút mà đã có không ít fan vào thích và bình luận. Trần Việt chọn vài fan quen thuộc trong mục bình luận để trả lời, lướt xuống dưới thì nhìn thấy một cái ID quen thuộc — MoonBaby.
Do dự vài giây, cậu bấm vào ảnh đại diện của đối phương, mở trang tin nhắn riêng, bắt đầu gõ chữ: Ngủ chưa?
Chu Chúc Tinh vừa rửa mặt xong, đang chuẩn bị xuống lầu lấy cốc nước thì nhận được tin nhắn. Anh nhìn cánh cửa phòng ngủ của Trần Việt đang đóng chặt, một tay gõ trả lời: Chưa.
Một tay cầm cốc nước, mắt vẫn nhìn điện thoại, Chu Chúc Tinh vừa xuống lầu vừa nhanh chóng lấy nước rồi quay lại phòng ngủ. Đặt cốc nước lên bàn đầu giường, anh lập tức không kìm được mà bắt đầu trả lời tin nhắn của Trần Việt.
Nhĩ Đông Mộc Việt: Hôm nay tôi gặp một chuyện rất rối rắm.
MoonBaby: Tôi có thể làm cái hốc cây cho bạn, nếu cậu thấy rối thì cứ nói ra nhé.
Trần Việt c*n m** d***, ngón tay gõ nhẹ trên màn hình, nhìn dòng chữ vừa soạn, rồi nhấn gửi.
Nhĩ Đông Mộc Việt: Bạn đã từng thích một người nào đó chưa?
Hết chương 36