Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 37

Chương 37

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

MoonBaby: Ừm, có.

MoonBaby: Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?

Trần Việt trở mình, tìm một tư thế dễ chịu, cằm rúc vào đầu con búp bê thú cưng rồi tiếp tục gõ chữ.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thích một người, rốt cuộc là cảm giác như thế nào?

Lần này đối phương trả lời chậm hơn một chút. Một phút sau, Trần Việt nhận được tin nhắn.

MoonBaby: Thích một người, chắc là kiểu cảm giác, muốn lúc nào cũng được gặp người ấy, muốn đem tất cả những điều tốt đẹp nhất đặt trước mặt người ấy. Nếu người ấy nói muốn sao trên trời, cũng sẽ cố gắng hết sức để hái xuống cho bằng được.

MoonBaby: Thật ra mấy lời này nghe có vẻ chung chung. Thích một người là kiểu vừa muốn người ấy biết, lại vừa không muốn người ấy biết. Vì thích nên cam tâm tình nguyện nhìn bóng lưng người ấy rời đi, bằng lòng âm thầm trải đường cho người ấy.

Như vậy mới gọi là thích sao?

Trần Việt mím môi.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nếu thích một người, bạn có muốn để người ấy biết không?

MoonBaby: Có lẽ là có.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nếu có một người thích bạn, nhưng lại không dám nói ra, thậm chí bạn cũng hoàn toàn không nhận ra. Cho đến một ngày, bạn bỗng nhiên phát hiện, thì ra người ấy yêu mình đến vậy. Nhưng, thích một người, thật sự có thể không cần được đáp lại sao?

MoonBaby: Có lẽ là vì người đó sợ.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Sợ?

MoonBaby: Không phải ai cũng có đủ can đảm để yêu. Người âm thầm thích bạn phía sau lưng, rất có thể chỉ là một kẻ hèn nhát.

Kẻ hèn nhát?

Thấy cách ví von ấy, Trần Việt hơi buồn cười. Một tổng giám đốc cao cao tại thượng, được vạn người ngưỡng mộ cũng có thể là một kẻ hèn nhát sao?

Còn chưa kịp trả lời, MoonBaby lại gửi thêm một tin nhắn.

MoonBaby: Vậy bạn thấy thế nào về người ấy?

Trần Việt sững lại, rồi trả lời: Tôi cũng không biết nữa.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Trong lòng tôi rất bối rối.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Anh ấy là một người rất tốt.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thật ra tôi cũng không dám chắc anh ấy có thật sự thích mình hay không. Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào, tuy anh ấy rất tốt với tôi, cũng làm rất nhiều chuyện sau lưng mà tôi không hay biết, nhưng tôi lại cảm thấy tất cả đều không chân thật.

MoonBaby: Không chân thật? Tại sao?

Trần Việt thở dài, gõ rồi xóa, sửa tới sửa lui, cuối cùng gửi đi một đoạn.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Có lẽ là do từ nhỏ tôi đã được dạy cách yêu khác. Hồi nhỏ, ba tôi thường nói rằng nếu gặp người mình thích thì phải nói ra. Ba mỗi ngày đều nói yêu mẹ, cũng nói yêu tôi. Nên tôi luôn nghĩ, thích ai đó là phải nói thành lời, nếu không thì làm sao người ta biết được.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Nhưng anh ấy lại không nói. Còn cư xử rất lạnh nhạt với tôi. Một mặt thì đối xử rất tệ, nhưng mặt khác lại đối xử rất tốt. Bạn nói xem, có phải rất kỳ lạ không?

Một vài giây sau, MoonBaby mới trả lời.

MoonBaby: Ừm, rất kỳ lạ. Vậy bạn mong anh ấy sẽ làm gì?

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thật ra tôi cũng chẳng mong anh ấy làm gì cả. Anh ấy làm gì là chuyện của anh ấy.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Tôi chỉ mong sẽ có một cái kết tốt đẹp mà thôi.

Trần Việt nghĩ, cậu chỉ không muốn để Chu Chúc Tinh sống lại một đời, rồi cuối cùng vẫn nhận lấy một kết cục không tốt.

Chưa đợi MoonBaby trả lời, Trần Việt đã gửi thêm một tin nữa.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Thật ra tôi cũng đã biết mình nên làm gì rồi. Chỉ là đột nhiên muốn tìm người nói chuyện một chút, có vài lời cứ giữ mãi trong lòng thấy khó chịu. Cảm ơn bạn nhé, vì đã chịu lắng nghe mấy chuyện vớ vẩn của tôi.

Nhĩ Đông Mộc Việt: Giờ cũng hơn mười một giờ rồi, bạn ngủ sớm đi. Chúc bạn mơ đẹp nhé.

Lần này, MoonBaby trả lời rất nhanh.

MoonBaby: Ừm, ngủ ngon.

MoonBaby: Hy vọng đó sẽ là một cái kết tốt đẹp.

Gửi xong tin nhắn đó, Chu Chúc Tinh khẽ nhắm mắt lại, rồi mở điện thoại ra xem lại đoạn trò chuyện giữa hai người thêm một lần nữa.

Không ngoài dự đoán, tối nay Trần Việt uống rượu chắc chắn là vì chuyện này.

Không phải Chu Chúc Tinh tự luyến, chỉ là lời Trần Việt nói quá cụ thể. Vừa đối xử tốt lại vừa đối xử tệ, nghe thế nào cũng thấy đang nói về anh.

Nhưng cái gọi là “bỗng phát hiện ra” mà cậu ấy nói rốt cuộc là ý gì? Chu Chúc Tinh cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong hôm nay, rồi nghĩ tới chuyện Trần Việt đến tiệm hoa.

Hình như từ lúc trở về từ tiệm hoa, tâm trạng của Trần Việt đã không bình thường rồi.

Chu Chúc Tinh nhìn trần nhà, quyết định ngày mai sẽ ghé qua chỗ dì Liễu hỏi thử một chút.

Xử lý xong chuyện này, nhưng vẫn còn một việc chưa được giải quyết.

Trần Việt nói rằng tình yêu của anh khiến cậu ấy cảm thấy không chân thực, tại sao lại như vậy?

Trằn trọc mãi không ngủ được, cuối cùng Chu Chúc Tinh mở khung trò chuyện với Giang Hữu Chi.

Z: Yêu mà lại khiến người ta thấy không chân thực là sao?

Giang Hữu Chi trả lời ngay lập tức.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Ồ, tổng giám đốc Chu cũng bắt đầu chơi mấy trò văn học đau khổ rồi à?

Z: Thưởng Tết?

Giang Hữu Chi liền thu hồi một tin nhắn.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Sao tự nhiên hỏi chuyện này thế? Có liên quan tới người ấy của cậu không?

Z: Ừ.

Chu Chúc Tinh kể đơn giản lại chuyện mình dùng tài khoản MoonBaby để trò chuyện với Trần Việt trên Weibo.

Nhìn thấy tin nhắn đó, Giang Hữu Chi không nhịn được mà lắc đầu, cảm thán đến mức cạn lời.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Cậu giống tên b**n th** thật đấy.

Z: …

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Thôi thôi, không nói nữa.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Cái gọi là yêu không chân thực… chắc là do cậu thể hiện quá mờ nhạt, khiến cậu ấy cảm thấy cậu có thể rút lui bất cứ lúc nào.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Xem ra Tiểu Việt của chúng ta có hơi thiếu cảm giác an toàn.

Chu Chúc Tinh nhíu mày, khiêm tốn hỏi tiếp.

Z: Thiếu cảm giác an toàn?

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Đúng vậy. Cậu phải để cậu ấy cảm nhận được tình cảm của cậu rõ ràng hơn, Chu Chúc Tinh à.

Giang Hữu Chi thở dài, kiên nhẫn giảng giải chuyện tình cảm cho người bạn thân ngớ ngẩn trong tình yêu của mình.

Chỉ Có Giang Không Có Hà: Cậu thầm yêu cậu ấy nhiều năm như thế, cuối cùng cũng lấy được giấy kết hôn với cậu ấy rồi. Lẽ nào lại cứ mơ hồ như vậy mà sống tiếp sao? Cậu phải hiểu, yêu là phải nói ra thành lời. Dù cậu có làm bao nhiêu việc đi nữa, nhưng không mở miệng nói ra, sao người ta biết được?

Người Trung Quốc vốn sống nội tâm, chữ yêu này, nói ra khó vô cùng. Tình cảm cất giấu nơi đáy mắt, phải đọc trăm lần mới thấu.

Một đời người, vừa dài lại vừa ngắn.

Bao nhiêu người vì chôn giấu tình yêu trong lòng mà đánh mất chân tình, bao nhiêu người lại vì sự rụt rè tuổi trẻ mà tiếc nuối cả đời.

Giang Hữu Chi vốn không thích mấy chuyện lòng vòng dây dưa kiểu này. Trước kia, khi Chu Chúc Tinh uống say rồi nói với anh “Hình như tôi thích một người rồi”, anh đã thấy mừng thay cho bạn.

Làm bạn với Chu Chúc Tinh bao nhiêu năm, anh quá hiểu tính cách của cậu ấy. Gặp được người mình thích thật sự không dễ, nên anh từng khuyên Chu Chúc Tinh hãy cố gắng hái lấy mặt trăng.

Nhưng Chu Chúc Tinh lại là loại người cố chấp đến cứng đầu. Thầm yêu người ta bao nhiêu năm trời mà không dám thốt ra một chữ, âm thầm tặng hoa cho đàn em, lặng lẽ trải đường cho người ấy, còn lén theo dõi mọi tài khoản mạng xã hội của cậu ấy, vậy mà lại chẳng dám nói một câu “yêu”.

Tình yêu có thể khiến kẻ kiêu ngạo nhất cũng trở nên rụt rè. Trong tình yêu không thiếu những người dũng cảm, nhưng kẻ nhát gan thì lại càng nhiều.

Chu Chúc Tinh cũng là một trong số đó.

Sau này, có lần Chu Chúc Tinh rủ anh đi uống rượu, uống đến cuối cùng thì nói: “Tôi định sẽ kết hôn với em ấy.”

Chu Chúc Tinh dùng một bản hợp đồng để buộc Trần Việt ở lại bên mình. Giang Hữu Chi cũng không rõ cách làm đó là đúng hay sai.

Nhưng bây giờ, nhìn thấy tin nhắn trong khung chat, những dòng chữ Chu Chúc Tinh khiêm tốn xin lời khuyên, Giang Hữu Chi cảm thấy cuộc hôn nhân này, có lẽ, là một chuyện tốt.

Bởi vì Chu Chúc Tinh cuối cùng cũng hiểu ra một điều — Yêu phải được nói thành lời.

Hết chương 37

Bình Luận (0)
Comment