Chương 38
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Hai người mang trong lòng những tâm sự riêng, chẳng hẹn mà cùng thức đến tận rạng sáng mới ngủ.
Sáng hôm sau, Chu Chúc Tinh dậy sớm hơn Trần Việt. Vào cuối tuần, dì Lữ đến nấu ăn muộn hơn một tiếng, lúc bà tới thì Chu Chúc Tinh vừa tỉnh dậy.
Sau khi rửa mặt xong, anh mở cửa phòng ngủ, liếc nhìn cánh cửa phòng Trần Việt vẫn đóng kín, ánh mắt khẽ động, rồi nhẹ bước xuống lầu, đổ thức ăn cho Trần Phạn Phạn, sau đó vào bếp xem sáng nay dì Lữ nấu món gì.
Dì Lữ thấy Chu Chúc Tinh, trông thấy tâm trạng của anh có vẻ tốt, liền chủ động bắt chuyện.
Hai người nói vài câu, chẳng biết vì sao, câu chuyện lại chuyển sang Trần Việt.
Nhắc đến Trần Việt, nụ cười trên mặt dì Lữ càng rõ hơn: “Cậu Trần cũng quan tâm đến cậu lắm đó. Hôm qua còn tìm tôi xem lại đoạn trò chuyện giữa hai người chúng ta kia mà, cái vẻ mặt ấy, đúng là ngọt ngào lắm luôn. Đến tám, chín giờ tối còn hỏi dì là cậu thích ăn gì, rồi còn nói hôm nay nấu món gì cho cậu ăn vì cậu thích món đó.”
Chu Chúc Tinh nghe xong vẫn mỉm cười, nhưng câu “xem lại đoạn trò chuyện của hai người chúng ta” khiến anh hơi tò mò: “Đoạn trò chuyện nào?”
“Ài, thì là đoạn cậu dặn dì về việc cậu Trần thích ăn gì và không ăn được gì ấy mà.” Dì Lữ đáp.
Trong đầu Chu Chúc Tinh bỗng căng như dây đàn. Anh lấy điện thoại mở khung chat với dì Lữ, lướt đến tin nhắn mình từng gửi: “Cậu ấy không ăn cá, hồi nhỏ bị hóc xương, nấu món khác đi.” Anh đưa điện thoại cho dì Lữ: “Em ấy cũng xem cả đoạn này sao?”
Dì Lữ nheo mắt nhìn một cái, rồi gật đầu: “Đúng rồi đó. Hôm qua cậu Trần xem xong thì sắc mặt cũng thay đổi ngay.”
Chu Chúc Tinh cụp mắt xuống, rồi mở khung chat với dì Liễu, gõ một tin nhắn gửi đi.
Z: Dì Liễu, hôm qua Tiểu Việt có đến chỗ dì, gấp quá nên chưa kịp mời dì một bữa cơm.
Dì Liễu trả lời rất nhanh.
Dì Liễu: Dì gặp cậu ấy rồi, đẹp trai mà tính tình cũng tốt. Có dịp thì cả hai cùng đến nhà dì ăn cơm nhé, khách sáo gì chứ.
Z: Vậy hôm qua dì và cậu ấy nói những gì vậy? Hôm qua em ấy có nhắc đến, nói là hai người trò chuyện vui vẻ lắm, mà không chịu kể với cháu đã nói gì.
Dì Liễu: Cũng chỉ là nói về cháu thôi. Cậu ấy hỏi dì là từ lúc cháu vào đại học đến nay đã đến tiệm hoa của dì mấy lần rồi.
Dì Liễu: Cậu ấy còn nói rất thích bó hoa tốt nghiệp năm đó mà cháu tặng nữa.
Ngón tay đang gõ tin nhắn của Chu Chúc Tinh khẽ khựng lại, anh mím môi, rồi chỉ gửi một câu: “Cảm ơn dì Liễu, khi nào có dịp cháu sẽ đến thăm dì.”
Rồi kết thúc cuộc trò chuyện.
Nếu mọi chuyện là như vậy, thì tất cả đã có thể lý giải rõ ràng rồi.
Tại sao hôm qua Trần Việt lại bất ngờ uống rượu, tại sao lại đi tìm MoonBaby để nói chuyện tình cảm, tại sao lại nói với anh rằng “Làm gì cũng được cả”, mọi thứ đều đã có câu trả lời.
Vậy nên, Trần Việt làm tất cả những điều đó là vì cảm thấy có lỗi, biết ơn hay là vì cậu ấy thực sự thích?
Chu Chúc Tinh không dám nghĩ sâu hơn.
Dù là vì cảm thấy có lỗi, hay vì biết ơn, chỉ cần Trần Việt tình nguyện ở lại bên cạnh anh thì anh sẽ không bao giờ buông tay.
**
Trần Việt ngủ đến hơn mười giờ mới tỉnh.
Sau khi nói chuyện với MoonBaby, Trần Việt lại lướt qua mấy diễn đàn tình cảm, cuối cùng bị thu hút bởi một bài đăng có tiêu đề: “Yêu thầm suốt chín năm, hôm nay nhận được thiệp cưới của cô ấy.”
Thế là Trần Việt bấm vào bài viết, đọc từ đầu đến cuối câu chuyện buồn đó.
Chủ bài là một cô gái, người cô ấy thầm yêu cũng là một cô gái. Hoàn cảnh gia đình của chủ bài rất phức tạp. Ba mẹ ly hôn từ rất sớm, vì tranh giành quyền nuôi em trai mà cãi vã suốt mấy năm trời. Không ai muốn nhận nuôi cô, nên cô phải sống với ông bà ngoại. Từ nhỏ đến lớn, cô luôn tự ti, tính cách cũng khép kín, cho đến khi vào năm hai cấp ba, cô gặp được người con gái đó.
Cô gái kia hoàn toàn trái ngược với chủ bài, tự tin, mạnh mẽ, xinh đẹp và nhân hậu. Cô ấy là người đầu tiên, cũng là người duy nhất chủ động đưa tay ra, muốn kết bạn với cô.
Chủ bài có được người bạn đầu tiên trong đời. Họ cùng nhau đi ăn trong căn-tin, cô gái ấy còn mang cho cô những chiếc đùi gà to, ngon tuyệt từ cửa hàng bên ngoài mà phải xếp hàng dài mới mua được. Họ cùng nhau trò chuyện về tương lai trong giờ thể dục, cô gái ấy nói muốn mở một quán cà phê, còn chủ bài thì chỉ mong sống tùy duyên, bình lặng. Họ cùng nhau dạo bước khắp sân trường, cảm nhận cái nóng của mùa hè, cái lạnh của mùa đông.
Nhận ra bản thân thích cô gái kia, là vào một buổi chiều rất bình thường. Chủ bài đăng đi thư viện mượn sách, nhìn thấy một cuốn tiểu thuyết về tình yêu đồng tính nữ. Khi đọc những tình tiết trong đó, cô không kìm được mà nhớ đến cô gái ấy. Về đến nhà, cô tìm xem một bộ phim đồng tính nữ rất nổi tiếng, sau khi xem xong, cô cũng muốn cùng cô gái đó bỏ trốn.
Thật ra điều khiến cô ấn tượng sâu sắc nhất không phải là nét chữ xinh đẹp của cô gái, cũng không phải là tài đánh đàn điêu luyện, lại càng không phải là giọng đọc vang dội và tự nhiên. Mà là nụ cười, giọng nói và hương thơm trên người cô ấy.
Cô đã thầm yêu cô gái suốt chín năm, luôn ở bên cạnh cô ấy dưới danh nghĩa bạn thân. Khi cô gái thất tình, cô cùng cô ấy uống rượu ở quán bar đến tận ba giờ sáng. Sau đó, một tấm thiệp mời cưới của cô gái đã kết thúc mối tình đơn phương kéo dài chín năm của chủ bài đăng.
Điều khiến Trần Việt đau lòng hơn cả không chỉ là chín năm đó, mà còn là những lời cuối cùng được viết ở đoạn kết.
[Yêu một người, thường bắt đầu từ việc ghi nhớ hương thơm trên người họ. Trong ký ức của tôi, cô ấy luôn mang một mùi hương nhè nhẹ. Tôi từng hỏi cô ấy dùng dầu gội, sữa tắm, nước xả vải gì. Sau đó tôi đã mua tất cả những thứ đó về để ngửi thử từng cái, nhưng không cái nào giống với mùi hương trên người cô ấy.
Yêu một người, thì ra là có thể ngửi thấy mùi hương mà người khác không thể cảm nhận được.
Yêu một người, thật ra không cần quá nhiều dũng khí, bởi vì chưa bao giờ mong cầu người đó cũng yêu lại mình, cũng chưa từng mong được ở bên nhau, cho nên luôn nghĩ rằng, chỉ cần một chút thôi, một chút là đủ rồi.
Nhưng đôi khi lại tự hỏi, thật sự một chút như vậy đã đủ chưa?
Con người vốn tham lam, cũng giống như việc không cam lòng chỉ làm bạn với cô ấy. Nhưng chúng tôi đều hiểu, cả hai chỉ có thể dừng lại ở mức đó.
Chỉ bằng một cách, có lẽ là mối quan hệ bạn bè, mới có thể ràng buộc chúng tôi với nhau được lâu hơn.
Trong lễ cưới, khi ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, tôi chợt thấy hoang mang, mùi hương trên người cô ấy hồi cấp ba, dường như tôi không còn nhớ nổi nữa.]
Những dòng chữ của phụ nữ luôn nhẹ nhàng và dịu dàng. Chỉ dựa vào những câu chữ ấy, Trần Việt cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh hai cô gái đang chạy nhảy trong tuyết.
Lau lau nước mũi, rồi lau nước mắt, Trần Việt để lại một dòng bình luận bên dưới: “Hy vọng bạn có thể tìm được người có thể ngửi thấy hương thơm trên người bạn. Hãy hạnh phúc nhé.”
Viết xong, Trần Việt đặt điện thoại xuống, nhắm mắt lại, không kìm được mà nghĩ, cậu không muốn bản thân có kết cục đầy tiếc nuối như vậy.
Mang theo suy nghĩ đó, Trần Việt lơ mơ thiếp đi.
Hậu quả của việc khóc đến ướt cả một góc gối là mắt của Trần Việt bị sưng lên.
Nhìn vào gương thấy mắt mình đỏ sưng đến mức thành mí mắt ba tầng, Trần Việt thở dài, rửa mặt, rồi lấy một chiếc khăn mặt nhúng vào nước lạnh, sau đó đắp lên mắt.
Với bộ dạng xấu xí này, tốt nhất là đừng để Chu Chúc Tinh thấy mình thì hơn.
Sau vài phút đắp mắt, Trần Việt lại nhìn thử, đã bớt sưng khá nhiều, nếu không nhìn gần thì cũng khó nhận ra.
Để tránh bị phát hiện, Trần Việt chỉnh lại mái tóc phía trước, để che đi vùng mắt.
Làm xong hết mọi việc, Trần Việt đẩy cửa phòng ngủ, đi xuống cầu thang.
Tiến lại gần Chu Chúc Tinh, cậu vẫy tay nói: “Chào buổi sáng.”
Chu Chúc Tinh nhìn cậu, đặt ly cà phê đen xuống, cũng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
Ngay khi Trần Việt vừa nhấc chân bước vào bếp, giọng nói của Chu Chúc Tinh bất ngờ vang lên: “Sao mắt em sưng thế?”
**
Chan: Không nhầm đâu, ở chương 31 có tả dì Liễu là một người trung niên. Nhưng có thể là vì xưng hô với khách hàng nên muốn gọi chị. Còn ở mqh thân quen với Tinh Tinh thì họ xưng hộ theo đúng độ tuổi chăng?
Raw chương 31 khi cũng là chị Liễu, còn mấy chương này là dì.
Hết chương 38