Chương 39
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Trên người Chu Chúc Tinh có một mùi hương rất dễ chịu.
Cụ thể là mùi gì thì Trần Việt cũng không nói rõ được, giống như mùi của cây tùng bách, nhưng lại có phần không giống. Dù sao thì Trần Việt rất thích mùi hương đó, bởi vì cảm giác mà nó mang lại giống hệt như con người Chu Chúc Tinh vậy.
Lần đầu tiên gặp Chu Chúc Tinh, Trần Việt đã ngửi thấy mùi tùng bách thoang thoảng trên người đối phương.
Rất nhẹ, nhưng lại khiến người ta chú ý.
Sau buổi phỏng vấn, Lý Tu Triết hỏi Trần Việt có ấn tượng gì về Chủ tịch Chu Chúc Tinh không, Trần Việt suy nghĩ một chút rồi đáp: “Trên người anh ấy có một mùi rất dễ chịu.”
Lúc đó, Lý Tu Triết chớp mắt mấy cái, nghĩ mãi cũng không hiểu Chu Chúc Tinh rốt cuộc có mùi gì, rõ ràng cậu ta chưa từng ngửi thấy gì cả mà.
Sau đó, mỗi lần gặp lại Chu Chúc Tinh, Lý Tu Triết đều vô thức tới gần để hít hà thử, thậm chí có lần còn bị Chu Chúc Tinh bắt gặp. Dù đối phương không nói gì, nhưng lại âm thầm lùi xa cậu hai bước.
Khiến cậu trông chẳng khác gì một kẻ b**n th**.
Dù trông như b**n th** thật, nhưng cậu vẫn không ngửi được cái mùi dễ chịu mà Trần Việt nói. Ngoài mùi nước hoa nam thoang thoảng, thì chẳng có gì đặc biệt.
Lúc đọc được bài viết kia, lần đầu tiên Trần Việt hiểu ra, thì ra yêu một người, có thể bắt đầu từ sự tò mò về mùi hương của họ.
Khi đọc đến đoạn chủ bài miêu tả mùi hương trên người cô gái mà mình yêu thầm, không hiểu sao, Trần Việt lại nghĩ đến Chu Chúc Tinh, nghĩ đến mùi hương tùng bách trên người anh.
Đôi khi, Trần Việt cảm thấy Chu Chúc Tinh rất giống một cái cây, kiên cường, vững chãi không lay chuyển.
Cảm giác mà Chu Chúc Tinh mang lại cho Trần Việt, đầu tiên chính là sự đáng tin cậy. Như thể bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì rơi vào tay anh đều có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng. Trong suốt ba năm kết hôn, Trần Việt dường như chưa từng thấy Chu Chúc Tinh phiền lòng vì chuyện gì cả, dù là việc nhà họ Chu, hay là công việc, Chu Chúc Tinh luôn tìm ra cách giải quyết hoàn hảo nhất.
Dùng hình ảnh cây tùng bách để hình dung Chu Chúc Tinh, quả thực rất phù hợp.
Cậu tò mò về mùi hương trên người Chu Chúc Tinh, tò mò làm sao Chu Chúc Tinh lại có thể chôn chặt tình cảm của mình trong lòng như thế, tò mò lúc hai người kết hôn, Chu Chúc Tinh đã mang tâm trạng thế nào.
Vào một đêm khuya, Trần Việt bỗng sinh ra nhiều tò mò hơn về con người Chu Chúc Tinh.
Hồi trung học, người thích Trần Việt không ít, những người thầm mến còn nhiều hơn. Bạn thân từ nhỏ là Cố Tân Nhạc cũng thường xuyên thì thầm bên tai cậu những câu như “Bạn lớp X nào đó thích cậu đấy”, “Cô gái ngồi hàng cuối cứ nhìn cậu mãi”, cùng với những lời tương tự như vậy.
Trần Việt chẳng mảy may hứng thú với họ, cũng chưa từng nảy sinh sự tò mò. Khi đối mặt với lời tỏ tình từ bạn học, cjaau luôn dùng giọng điệu dịu dàng nhất để từ chối.
Từng có một nữ sinh, vào mùa hè trước khi vào đại học, đã gửi cho Trần Việt một bài văn rất dài qua QQ, trong đó là toàn bộ mối tình đơn phương ba năm của cô dành cho cậu.
Đó là lần đầu tiên Trần Việt cảm nhận được một điều, thì ra yêu thầm là chuyện vất vả đến vậy.
Cậu đã hồi âm cho cô gái kia một đoạn tin nhắn, cảm ơn cô vì đã thích mình, nhưng nói rằng cậu không có ý định yêu đương, mong cô ấy sẽ gặp được một người tốt hơn, và hy vọng lần dũng cảm tiếp theo của cô sẽ nhận được một câu trả lời như ý.
Vì vậy, khi biết được chuyện “Chu Chúc Tinh hình như từng yêu thầm mình”, phản ứng đầu tiên của Trần Việt là không thể tin nổi. Một người bình thường không có gì nổi bật như cậu, sao có thể khiến một người nổi tiếng như Chu Chúc Tinh nhớ mãi không quên suốt nhiều năm?
Lần đầu tiên trong đời, Trần Việt lại cảm thấy tò mò đến thế với một “người yêu thầm”.
Nhận ra điều đó, Trần Việt lại càng không thể ngủ nổi.
Thức khuya cộng với khóc lóc, đôi mắt của cậu đúng là sưng lên không ít.
Nhưng việc Chu Chúc Tinh nhận ra chỉ bằng một cái nhìn lại là điều Trần Việt không ngờ tới.
Nghe thấy câu hỏi của Chu Chúc Tinh, bước chân Trần Việt thoáng khựng lại. Cậu vào bếp lấy một ly sữa ấm và bánh mì sandwich, quay về bàn ăn rồi mới trả lời: “Ngày hôm qua xem một câu chuyện rất buồn, không kìm được nên đã khóc, không ngờ mắt lại sưng đến vậy.”
Chu Chúc Tinh nghe xong dường như có chút hứng thú: “Là câu chuyện gì vậy?”
Trần Việt uống một ngụm sữa nóng, rồi kể lại một cách đơn giản, một câu chuyện về mối tình đơn phương kéo dài chín năm, cuối cùng tận mắt chứng kiến người kia kết hôn.
Kể xong, cậu cụp mắt xuống, ngập ngừng hai giây rồi hỏi: “Nếu là anh, anh có tỏ tình không?”
Nghe câu hỏi của Trần Việt, ánh mắt Chu Chúc Tinh khẽ dao động, ngẩng đầu nhìn Trần Việt, không lên tiếng.
Không nghe thấy câu trả lời, Trần Việt ngước nhìn, đúng lúc chạm phải ánh mắt của đối phương. Ngay sau đó, cậu nghe thấy Chu Chúc Tinh chậm rãi đáp: “Có lẽ là không.”
“Nhưng nếu có thể chọn một cách để giữ người ấy bên cạnh mình, thì anh sẽ không do dự mà chọn lấy nó.”
Trần Việt ngẩn ra một chút, “Ừm” một tiếng, rồi bắt đầu ăn sáng.
Cậu không hỏi cách đó là gì, Chu Chúc Tinh cũng giả vờ như chưa từng nói điều gì cả.
**
Sau khi ăn sáng, Trần Việt ngồi dựa trên sofa một lúc, nhìn tuyết bên ngoài đã tích lại thành một lớp dày, liền gọi Chu Chúc Tinh ra ngoài chơi tuyết cùng.
Chu Chúc Tinh dĩ nhiên đồng ý, nói: “Nhớ mặc ấm vào, ngoài trời lạnh lắm.”
Trần Việt gật đầu: “Yên tâm đi, em chắc chắn sẽ mặc quần giữ nhiệt!”
Gió lạnh hôm qua thật quá cắt da cắt thịt, Trần Việt cảm thấy đầu gối mình hôm qua bắt đầu nhức nhối. Đã vậy, mẹ Trần còn chuyển cho cậu một bài viết quảng cáo về bệnh khớp do bị lạnh lâu năm, khiến cậu càng thêm lo sợ.
Vào phòng ngủ, cậu quấn mình kỹ càng từng lớp từng lớp, kín không kẽ hở. Đứng trước gương, Trần Việt ngó qua bộ dạng của mình, cảm thấy kiểu ăn mặc này còn xấu hơn cả lúc vội vã đi học tiết 8 giờ sáng hồi đại học.
Nhìn hình ảnh “cồng kềnh” trong gương, Trần Việt còn chụp một tấm selfie làm kỷ niệm cho bộ đồ xấu tệ này.
Ra khỏi phòng ngủ, Chu Chúc Tinh đã chờ sẵn ở phòng khách.
Trần Việt còn mang theo một chiếc máy ảnh nhỏ, nhét trong túi áo khoác. Đang chuẩn bị cùng Chu Chúc Tinh ra ngoài thì chú mèo cam nhỏ Trần Phạn Phạn “meo meo” chạy vòng quanh chân cậu.
Nhìn quả cầu lông cam dưới chân, Trần Việt ngồi xổm xuống bế Phạn Phạn lên: “Sao thế bé cưng, con cũng muốn ra ngoài chơi tuyết à?”
Phạn Phạn “meo” một tiếng, như thể đang nói “đúng thế!”
“Có nên cho nó xuống chơi một chút không? Rồi lát nữa bế nó lên lại?” Chu Chúc Tinh cúi người hỏi.
Trần Việt nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Phạn Phạn còn nhỏ quá, lúc mới đem về đã bị đủ thứ bệnh. Giờ nó mới khỏe mạnh được một chút, tung tăng thế này, em sợ nó ra ngoài một chuyến rồi bị cảm lạnh. Đợi nó lớn thêm chút nữa rồi hẵng ra.”
Giọng điệu hệt như một ông ba già lo lắng cho con cái.
Nghe Trần Việt nói vậy, Chu Chúc Tinh thấy cũng có lý, bèn gật đầu, đưa tay xoa đầu Trần Phạn Phạn.
Trần Việt hôn Phạn Phạn hai cái: “Bé ngoan, ba lớn với ba nhỏ sẽ về ngay thôi nhé.”
Vừa nói, cậu vừa giơ Phạn Phạn lên hướng về phía Chu Chúc Tinh: “Phải không nào, ba Chu?”
Chu Chúc Tinh nhìn Phạn Phạn ngơ ngác rồi lại nhìn Trần Việt đang có biểu cảm chẳng khác gì một chú mèo nhỏ, anh khẽ gật đầu, đưa tay xoa đầu Phạn Phạn lần nữa, giọng cũng dịu dàng hẳn: “Ừm, lát nữa ba về liền.”
Phạn Phạn lại “meo meo” một tiếng, như thể đang nói con đồng ý rồi đấy.
Thế là Trần Việt đặt chú mèo cam xuống đất, vui vẻ tung tăng cùng Chu Chúc Tinh ra ngoài chơi tuyết.
Hết chương 39