Chương 40
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Có vẻ như đây là lần đầu tiên Trần Việt và Chu Chúc Tinh cùng nhau chơi đùa giữa trời tuyết.
Trần Việt nhớ lại kiếp trước, khoảng thời gian hai người ở bên nhau ít ỏi đến mức chẳng thể đếm được, hình như chưa bao giờ cậu mong chờ một khoảnh khắc nào như lúc này.
Thang máy mở ra, Trần Việt nghiêng đầu nhìn Chu Chúc Tinh một chút, rồi đưa tay phải đeo găng nắm lấy bàn tay trái của Chu Chúc Tinh. Khi thấy ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, cậu nheo mắt lại, mỉm cười nói: “Bên ngoài lạnh lắm.”
Chu Chúc Tinh không nói thêm gì, chỉ khẽ “ừm” một tiếng. Sau đó, anh chuyển từ nắm tay đơn thuần sang đan chặt mười ngón tay, nhẹ giọng nói: “Như vậy… có lẽ sẽ ấm hơn một chút.”
Trần Việt nhìn nghiêng sang khuôn mặt Chu Chúc Tinh, ánh mắt dừng lại vài giây nơi chóp tai đang đỏ ửng của anh, không nói gì, chỉ mỉm cười và theo nhịp bước của đối phương ra khỏi khu nhà.
Tuyết đã rơi suốt cả đêm, mãi đến hơn chín giờ sáng mới ngừng.
Trần Việt bước một chân vào tuyết, lập tức gần nửa ống chân đã lún sâu vào lớp tuyết dày.
Cậu thích thú lắc lắc bàn tay đang đan chặt với Chu Chúc Tinh, ra hiệu cho đối phương nhìn xuống chân mình: “Tuyết rơi nhiều quá!”
So với cơn bão tuyết cùng thời điểm này ở kiếp trước, điều Trần Việt nhớ rõ nhất chính là lúc cậu và Tưởng Tùng Tầm ngồi trên chuyến xe buýt thì nhận được thông báo: “Tuyết quá dày, đường núi trơn trượt, chuyến đi bị hủy.”
Sau đó, cậu đành phải đeo ba lô nặng trĩu cùng Tưởng Tùng Tầm xuống xe.
Ban đầu định gọi xe taxi, nhưng mãi chẳng có ai nhận đơn. Không còn cách nào khác, hai người buộc phải đi bộ về nhà.
Trên đường về, còn xảy ra một chuyện xui tận mạng, đôi bốt mới mua của Trần Việt, ngay lần đầu tiên mang đã dẫm trúng một vũng nước to đùng bị tuyết phủ kín. Cậu tưởng đó chỉ là một chỗ dốc nhỏ, kết quả chân vừa đặt xuống, cả giày ướt sũng.
Quả thực là một kỷ niệm tệ hại. Nhưng lúc đó, họ cũng gặp một chút may mắn.
Ngay khoảnh khắc Tưởng Tùng Tầm còn đang trêu chọc Trần Việt: “Nếu cái người mặt lạnh kia mà tới đón cậu, thì anh tình nguyện gả cậu cho anh ta luôn.”
Trần Việt vừa định phản bác: “Dù anh ấy không tới, thì tôi cũng coi như đã gả rồi…” thì một chiếc xe hơi màu đen dừng lại ngay bên cạnh.
Kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười của Giang Hữu Chi và khuôn mặt lạnh như băng của Chu Chúc Tinh ở ghế phụ.
“Muốn đi nhờ không?” Trần Việt nghe thấy Giang Hữu Chi hỏi.
Vậy là buổi chiều hôm đó, Trần Việt và Tưởng Tùng Tầm may mắn không phải cuốc bộ 5km về nhà, mà được đi nhờ xe của Giang Hữu Chi.
Sau này Trần Việt cũng không suy nghĩ gì nhiều về chuyện đó. Thứ nhất, hôm ấy quá mệt, cậu không còn tâm trí nào để nghĩ ngợi gì nữa. Thứ hai, ngày hôm đó quả thực xui xẻo, thêm nữa là lúc ấy cậu và Chu Chúc Tinh mới vừa rạn nứt tình cảm, cậu càng không muốn nhắc tới người kia làm gì.
Nhưng bây giờ nhớ lại, Trần Việt mới cảm thấy có gì đó sai sai. Cậu và Tưởng Tùng Tầm lúc đó đang ở một nơi cực kỳ hẻo lánh, không có tòa nhà, không có khu dân cư, càng không phải khu du lịch, vậy thì Giang Hữu Chi và Chu Chúc Tinh đến nơi đó làm gì?
Nghĩ kỹ lại, có lẽ lại là việc tốt do ai đó âm thầm làm ra.
Trần Việt khẽ nhíu mày, liếc nhìn tên Chu nào đó vẫn đang không hay biết gì, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Đồ b**n th**.
**
Hai người nắm tay nhau, để lại từng dấu chân sâu trên nền tuyết, rồi đi đến một khoảng đất trống trong khu dân cư.
“Làm ở đây đi.” Trần Việt dừng lại, quay sang nói với Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh gật đầu, lắng nghe kế hoạch tiếp theo của Trần Việt: “Ừm… Đầu tiên mình làm cái đầu tròn tròn cho người tuyết, rồi đến thân, sau đó sẽ trang trí thêm một chút.”
“Được.” Chu Chúc Tinh gật đầu, chuẩn bị bắt tay vào làm.
Trần Việt liền “ây” một tiếng, sau đó lục lọi túi áo khoác phồng to, lấy ra một đôi găng tay màu đen: “Làm người tuyết phải đeo găng tay chứ, biết ngay là anh sẽ không mang theo mà.”
Chu Chúc Tinh nhận lấy đôi găng tay đen ấy, trong mắt ánh lên nụ cười dịu dàng. Phải mất hai giây sau anh mới nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.” Sau đó, anh cẩn thận đeo găng tay vào, khẽ động đậy ngón tay để điều chỉnh cho thoải mái.
Nhìn hành động y như trẻ con của Chu Chúc Tinh, Trần Việt cũng không nhịn được mà bật cười.
Thì ra Chu Chúc Tinh là người rất dễ thỏa mãn như vậy.
Làm người tuyết, nói khó không khó, mà nói dễ thì cũng không dễ.
Để làm được cái đầu tròn hoàn hảo, Trần Việt còn phải mượn cả dụng cụ của chú bảo vệ.
Đeo găng tay mà nặn tuyết tròn thì đúng là khó thật, thế là người vừa nãy còn mắng Chu Chúc Tinh không đeo găng, giây sau đã cởi găng tay ra, bắt đầu tỉ mỉ chỉnh sửa quả đầu tuyết tròn của mình.
Chu Chúc Tinh đang làm phần thân người tuyết ở bên cạnh, thấy Trần Việt dùng những ngón tay lạnh đỏ ửng để tỉ mỉ nắn tuyết, không nhịn được mà vừa tức vừa buồn cười.
Anh bước đến bên cạnh Trần Việt, ngồi xổm xuống, dùng tay đang đeo găng chỉ vào mấy ngón tay đỏ bừng của đối phương: “Làm người tuyết mà không đeo găng à?”
Trần Việt cười gượng hai tiếng: “Thật ra… lạnh riết rồi lại thấy không lạnh nữa, còn thấy nóng ấy.”
Chu Chúc Tinh khẽ thở dài, không kiềm được mà nhẹ nhàng nói một câu: “Ngốc quá.”
Anh tháo găng tay của mình ra, sau đó nắm lấy bàn tay đang lạnh đến mức nóng ran của Trần Việt: “Lạnh như vậy sẽ rất đau.”
“Không phải em là người sợ đau nhất sao?” Chu Chúc Tinh cúi đầu nhìn bàn tay của Trần Việt, lực nắm trong tay cũng nhẹ đi một chút.
Nhìn Chu Chúc Tinh với vẻ mặt nghiêm túc đang giúp mình sưởi ấm từng ngón tay, Trần Việt chớp mắt, khẽ mím môi rồi nói: “Nghe nói, lúc đau mà được thổi phù phù một cái thì sẽ đỡ đau hơn, hay là… anh cũng thổi giúp em một cái?”
Lúc nói câu này, thật ra Trần Việt có phần đùa cợt, cậu cũng không tưởng tượng nổi một người “mặt lạnh như băng” như Chu Chúc Tinh lại làm ra hành động ngây thơ như vậy.
Chu Chúc Tinh im lặng vài giây.
Đúng lúc Trần Việt nghĩ rằng đối phương sẽ không bao giờ làm chuyện ấu trĩ như vậy thì Chu Chúc Tinh cúi đầu nhẹ xuống, mím môi lại, thổi một hơi lên tay Trần Việt, miệng còn nhỏ giọng nói: “Đau đau bay đi hết.”
Nói xong câu đó, Trần Việt có hơi xấu hổ.
Nhưng điều khiến Trần Việt xấu hổ hơn là sau khi Chu Chúc Tinh nói xong, anh còn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay trỏ của Trần Việt.
Cảm giác môi chạm vào da thịt khiến Trần Việt không kiềm được rút nhẹ đầu ngón tay lại.
Rõ ràng đang ở giữa trời tuyết lạnh giá, nhưng tim Trần Việt lại như nóng bừng lên.
Cậu có cảm giác hình như mình đang phát sốt, nếu không thì sao lại muốn được Chu Chúc Tinh hôn thêm một lần nữa?
Hết chương 40