Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 41

Chương 41

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Chu Chúc Tinh áp tay của Trần Việt để sưởi ấm một lúc, Trần Việt không cảm thấy tay mình nóng lên bao nhiêu, mà mặt thì sắp bốc cháy rồi.

Cậu hơi dùng sức, rút tay mình ra khỏi tay đối phương: “Được rồi, thật sự không lạnh nữa đâu, em đeo găng tay vào là được, anh mau đi tiếp tục lăn bóng tuyết đi.”

Chu Chúc Tinh cảm nhận hơi ấm vẫn còn sót lại trong lòng bàn tay, khẽ cười một tiếng: “Ừm.”

Hai người đều cố gắng lăn bóng tuyết cho tròn trịa, một lớn một nhỏ. Sau khi chuẩn bị xong, Trần Việt hài lòng gật đầu, cẩn thận đặt quả cầu nhỏ lên quả cầu lớn, đứng thẳng người nhìn xem cái đầu có bị lệch không.

Nhìn những động tác và biểu cảm nhỏ nhắn của Trần Việt, trên mặt Chu Chúc Tinh cũng hiện lên nụ cười. Nếu thời gian có thể ngừng trôi, anh muốn khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại.

Cùng Trần Việt đắp người tuyết, hôn cậu ấy, làm những chuyện giống như các cặp đôi khác, kiếp trước Chu Chúc Tinh chưa từng dám mơ đến.

Thế mà bây giờ, anh đang nhìn cái mũi đỏ lên vì lạnh của Trần Việt, nhìn đôi mắt long lanh ấy, nhìn đôi môi đỏ ửng khi cậu mỉm cười.

Chỉ khoảnh khắc này thôi.

Anh đã có được khoảnh khắc này, như vậy cũng đủ mãn nguyện rồi.

“Anh đừng ngẩn người nữa, mau xem cái đầu người tuyết có bị lệch không kìa!” Giọng trong trẻo của Trần Việt vang lên.

Chu Chúc Tinh nghe tiếng liền nhìn sang người tuyết bên cạnh Trần Việt, bước lại gần hai bước nhìn kỹ, rồi gật đầu: “Rất đẹp.”

Trần Việt nhíu mày, có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Chu Chúc Tinh: “Lại đang nghĩ gì đấy, gọi anh ba lần mới chịu trả lời!”

Đuôi âm cuối kéo dài nhẹ nhàng, như đuôi mèo khẽ lướt qua lòng bàn tay, để lại một cảm giác ngứa ngáy không chịu nổi trong tim.

Chu Chúc Tinh rời mắt khỏi người tuyết, nhìn vào mắt Trần Việt, rồi từ ánh mắt ấy lại dời xuống môi cậu. Yết hầu anh khẽ chuyển động, hai giây sau, anh nói: “Anh muốn hôn em, được không?”

Môi Trần Việt khẽ hé, nhịp tim như lệch mất một nhịp. Lời nói thẳng thắn của Chu Chúc Tinh khiến cậu trống rỗng trong thoáng chốc.

Phải mất hai, ba giây, Trần Việt mới nghe thấy câu trả lời bật ra từ miệng mình:
  “Được.”

Sau khi nghe Trần Việt đồng ý, Chu Chúc Tinh đưa một bàn tay không đeo găng ra từ túi áo, áp lên sau gáy Trần Việt. Cảm giác lạnh buốt khiến Trần Việt rùng mình.

Phản ứng đó chẳng khác gì một chú mèo con bị giật mình.

Chu Chúc Tinh bật cười, áp sát Trần Việt. Khi chỉ còn cách nhau vài centimet, anh lại cất tiếng: “Tiểu Nguyệt, anh muốn hôn em.”

Trần Việt mím môi, khẽ nhắm mắt, lông mi run nhẹ: “Chu Chúc Tinh, anh lắm lời quá.”

Nói xong, cậu túm lấy cổ áo Chu Chúc Tinh, kéo nhẹ về phía mình, chủ động áp môi lên môi anh.

Kết quả lại đập trúng mũi.

Bị đau đến mức nước mắt suýt trào ra, Trần Việt buông cổ áo Chu Chúc Tinh ra, ôm mũi mình, không quên “kể tội” anh: “Mũi anh cứng quá!”

Chu Chúc Tinh khẽ “xì” một tiếng, rõ ràng anh cũng không khá hơn là bao. Anh đưa tay xoa mũi mình, rồi nhìn sang Trần Việt, đưa tay kéo tay cậu đang che mũi xuống: “Để anh xem có bị chảy máu không.”

Trần Việt hơi ngửa cổ lên để Chu Chúc Tinh nhìn kỹ. Ngoài phần đầu mũi đỏ hơn thì không có vết thương nào khác.

Chu Chúc Tinh thở phào nhẹ nhõm, lại nhớ đến khoảnh khắc bá đạo lúc nãy của Trần Việt, không nhịn được mà bật cười.

Trần – Bá đạo – Việt bị cười đến phát bực, đưa tay xoa trán: “Quên ngay cái cảnh đó đi! Nhanh nhanh nhanh!”

Khó khăn lắm mới chủ động được một lần, rõ ràng cú kéo mạnh vừa rồi rất có cảm xúc, thế mà lại đập trúng mũi!

Trần Việt cảm thấy danh dự hơn hai mươi năm của mình tiêu tan chỉ trong chớp mắt.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu đổ lỗi cho — sao cái mũi của Chu Chúc Tinh lại thẳng và cao đến thế, hôn nhau còn phải nghiêng đầu mới được.

Chu Chúc Tinh dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào chóp mũi của Trần Việt, nhận hết lỗi về mình: “Được được được, đều là lỗi của anh, tất cả do cái mũi của anh, rốt cuộc nó mọc kiểu gì vậy?”

Trần Việt nhìn sang mũi của đối phương, cũng đưa ngón trỏ ra chạm nhẹ vào chóp mũi anh: “Anh có đau không?”

Đáp lại là cái lắc đầu của Chu Chúc Tinh.

Trần Việt mím môi, chớp chớp mắt để chặn nước mắt lại: “Thật ra em cũng không đau lắm đâu.”

“Chỉ… chỉ hơi hơi thôi.” Trần Việt lại thì thầm bổ sung thêm một câu.

Chu Chúc Tinh bật cười: “Ừm, chỉ hơi hơi thôi.”

“Vậy, còn muốn hôn nữa không?”

Ánh mắt Trần Việt khẽ lóe sáng, rồi khẽ gật đầu.

Hai người lại lần nữa sát vào nhau.

Trần Việt không phân biệt nổi là hơi ấm của mình hay của Chu Chúc Tinh đang vương trên đầu mũi, cũng chẳng biết môi ai lạnh hơn môi ai.

Sau nụ hôn, hai người trán tựa trán, cùng th* d*c. Một lúc sau, Trần Việt giang tay ôm lấy Chu Chúc Tinh, tựa đầu lên vai anh: “Lạnh quá.”

Chu Chúc Tinh cũng vòng tay ôm lấy cậu, khẽ đáp một tiếng: “Ừm.”

Tiếng nhịp tim đập “thình thịch” vang lên, chẳng thể phân biệt là của ai.

Người tuyết cuối cùng cũng được hoàn thành nhờ sự chung sức của cả hai. Trần Việt còn lên lầu lấy một quả chuối và mấy viên chocolate để làm mũi và mắt cho người tuyết, rồi tìm một chiếc khăn quàng cũ trong phòng thay đồ để quàng lên cổ người tuyết, còn dùng má hồng thoa dưới mắt nó cho thêm phần sinh động.

Chỉ có điều, so với quả cầu tuyết thì viên chocolate hơi nhỏ, khiến người tuyết mất đi cặp mắt to tròn.

Trang trí xong người tuyết, Trần Việt lấy máy ảnh ra, bảo Chu Chúc Tinh đứng cạnh người tuyết, để cậu chụp vài tấm.

Chu Chúc Tinh từng nhiều lần được phỏng vấn, lên bìa tạp chí, nên chưa bao giờ cảm thấy áp lực trước ống kính.

Nhưng khi người cầm máy ảnh đổi thành Trần Việt, Chu Chúc Tinh lại giống như chẳng biết chụp ảnh là gì, chỉ đứng đơ ra đó như một tấm standee người thật.

Nếu không phải gương mặt và vóc dáng của Chu Chúc Tinh quá nổi bật, thì chắc chắn mấy tấm đó là ảnh hỏng hoàn toàn.

Thế là Trần Việt không định chụp chính diện nữa, chuyển sang chụp lén vài tấm tự nhiên.

Cậu còn dạy Chu Chúc Tinh nút nào để phóng to, nút nào để thu nhỏ, nút nào để chụp, rồi bảo anh chụp vài tấm cho mình.

So với sự gò bó của Chu Chúc Tinh, Trần Việt lại thể hiện vô cùng tự nhiên, thoải mái. Chu Chúc Tinh chỉ muốn lưu giữ toàn bộ những tấm ảnh được chụp lại, không bỏ sót một tấm nào.

Chỉ có điều, nhiếp ảnh gia chỉ lo chụp người, lại quên mất chụp người tuyết, hay đúng hơn là, trong mười tấm ảnh thì chỉ có một tấm là người tuyết còn nguyên vẹn.

Bỏ qua khuyết điểm nhỏ đó, Trần Việt gần như hài lòng tuyệt đối với loạt ảnh này.

Lại cầm lấy chiếc máy ảnh nhỏ, Trần Việt nhìn người tuyết, kéo tay áo của Chu Chúc Tinh: “Cái khăn quàng cổ của người tuyết nhìn không đẹp lắm thì phải? Anh qua chỉnh lại chút đi.”

Chu Chúc Tinh làm theo lời Trần Việt, ngồi xuống sửa lại chiếc khăn của người tuyết.

Khi anh quay đầu lại hỏi: “Thế này được chưa?”

Trần Việt lập tức bấm máy.

Trong tấm ảnh ấy, vẻ mặt của Chu Chúc Tinh rất thư thái, ánh mắt dịu dàng, trông như đang hỏi người chụp “Có về nhà ăn cơm không?” khiến Trần Việt cười mãn nguyện.

Hai người ở ngoài trời gần hai tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc đã đến giờ ăn tối.

Trước khi rời đi, Trần Việt còn chụp vài bức cận cảnh cho người tuyết.

Ống kính chuyển hướng, dừng lại ở đôi mắt ánh lên ý cười của Chu Chúc Tinh. Trần Việt giơ tay ra hiệu một cái, cười nói: “Đàn anh Chu, cười một cái nào.”

Hết chương 41

Bình Luận (0)
Comment