Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 43

Chương 43

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Ngày thứ hai của cuối tuần, Chu Chúc Tinh và Trần Việt ở nhà cả một ngày. Buổi tối, Chu Chúc Tinh ra ngoài tham dự một buổi tụ họp, còn Trần Việt thì đến quán Tầm Mịch một chuyến.

Tưởng Tùng Tầm không có ở quán, Trần Việt liền nhắn tin hỏi anh ta đang ở đâu.

Đúng lúc đó, Viên Lâm cũng nhắn tin đến, hỏi Trần Việt có rảnh vào thứ Tư tuần sau không, anh ấy hẹn đi xem triển lãm tranh.

Trần Việt trả lời: “Rảnh.”

Khi đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên thì trông thấy một người quen.

Trần Việt hơi nhíu mày, giây tiếp theo liền chạm mắt với người kia. Đường Mịch cũng khá ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Việt, cô đưa tay khẽ vẫy, nhìn cậu đang đi thẳng về phía mình, cô hỏi: “Cậu Trần, sao cậu lại ở đây?”

Cô bạn gái đang khoác tay Đường Mịch đứng bên cạnh, thấy gương mặt điển trai kinh diễm của Trần Việt thì không nhịn được kéo kéo tay áo Đường Mịch.

“Tôi á hả, là một nửa ông chủ ở đây.” Trần Việt mỉm cười nói, “Chị gọi tôi là cậu Trần nghe lạ lắm, gọi tên là được rồi.”

Đường Mịch mím môi cười nhẹ, cô bạn bên cạnh không nhịn được khẽ thì thầm hỏi: “Người này là ai vậy? Đẹp trai quá trời.”

“Hai người cứ ngồi đây đi, muốn uống gì cứ gọi thoải mái, hôm nay tôi mời.” Trần Việt nháy mắt trái một cái, tìm Tiểu Nhu đưa thực đơn rượu cho Đường Mịch: “Hai người cứ nói chuyện trước.”

Nói xong cậu mỉm cười với hai người rồi rời đi.

Ánh mắt cô bạn cứ dõi theo bóng lưng Trần Việt mãi đến khi không còn thấy bóng dáng mới chịu rút về.

“Trời ơi Mịch Mịch, khí chất thế này, không vào giới giải trí thì phí thật đấy.”

Đường Mịch ngồi xuống: “Đây chính là người tớ đã kể với cậu đó.”

“Ai cơ?” Cô bạn chớp mắt hỏi.

“Cậu chủ đấy.” Đường Mịch không nhịn được bật cười, “Thế nên cậu đừng có mơ nhé. Tuy sếp của tớ hơi lạnh lùng vô tình thật, nhưng đẹp trai, thông minh, trai đẹp với trai đẹp, nhìn đúng là mãn nhãn luôn.”

Cô bạn chỉ buồn đúng 0.1 giây rồi nhanh chóng nhập hội đẩy thuyền couple: “Đẹp đôi cỡ nào? Kể nghe với!”

Ra khỏi Tầm Mịch, Trần Việt đứng dưới đèn đường gọi điện cho Tưởng Tùng Tầm.

“Gì đấy, sao tự nhiên gọi điện vậy?” Tưởng Tùng Tầm bắt máy, giọng nói có phần ồn ào.

Trần Việt giẫm lên cục tuyết dưới chân, “Anh đang ở đâu, nhắn tin không trả lời.”

“Ba anh nhất định bắt anh đi dự cái hội gì đó, vừa mới xong, mệt muốn chết luôn.” Tưởng Tùng Tầm vừa nói vừa bước nhanh ra ngoài, tiếng ồn ào dần nhỏ lại.

Trần Việt nghiền nát cục tuyết dưới chân, “Đừng trách tôi không nhắc trước, tốt nhất là bây giờ anh nên về Tầm Mịch ngay đi.”

Tưởng Tùng Tầm châm một điếu thuốc, “Gì cơ?”

“Liên quan đến chuyện tình cảm của anh đấy.” Trần Việt cố tình nói lấp lửng, “Không về là sẽ hối hận đấy.”

“Cho anh nửa tiếng để về.”

Còn chưa đợi Tưởng Tùng Tầm trả lời, Trần Việt đã cúp máy.

Câu giờ và treo ngược sự tò mò của Tưởng Tùng Tầm sẽ càng khơi dậy trí hiếu kỳ mãnh liệt hơn, khiến anh ta phải nhanh chóng chạy tới. Với Tưởng Tùng Tầm, chiêu này của Trần Việt luôn hiệu nghiệm.

Ở kiếp trước, Tưởng Tùng Tầm và Đường Mịch phải rất lâu sau mới gặp lại nhau. Lâu đến mức trong khoảng thời gian đó, Đường Mịch đã quen một gã tồi. Gã không chỉ thao túng tinh thần cô, mà còn là kiểu ăn bám, ngày ngày lấy tiền của Đường Mịch đi chơi gái. Cuối cùng bị bắt gian tại trận trên giường.

Nhưng Đường Mịch không phải kiểu con gái mê muội trong tình yêu, đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô tát cô gái kia một cái, rồi tát gã đàn ông ba cái. Ngay lập tức đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, sau đó tung video lên mạng, còn làm hẳn 98 trang slide PPT bóc trần hết bộ mặt xấu xa của gã đàn ông kia trước công chúng.

Chính thất bại trong mối tình này đã khiến Đường Mịch bứt phá trong sự nghiệp, thay đổi nhanh đến mức Trần Việt từng nghĩ liệu hình ảnh đầu tiên về Đường Mịch trong đầu cậu có phải là ảo giác không.

Chỉ là tổn thương mà mối tình đó để lại vẫn còn. Đường Mịch rất khó để tin tưởng một người đàn ông nữa, cũng khó lòng toàn tâm toàn ý mà yêu.

Ở kiếp trước, Trần Việt đã chứng kiến Tưởng Tùng Tầm theo đuổi cô ấy vất vả thế nào. Mối tình đầu, ánh trăng sáng thuở thiếu thời. Được anh giấu kỹ trong tim, vì cô mà anh đã bao lần uống đến say mèm, bao lần rơi nước mắt, Trần Việt đều nhìn thấy cả.

Nhìn chằm chằm xuống đất, Trần Việt khẽ thở dài. Đã có cơ hội sống lại một lần nữa, giúp đỡ được anh em của mình, thì đó là điều nên làm.

Đứng ngoài trời thêm vài phút nữa, Trần Việt rụt cổ lại vì lạnh, rồi quay vào trong Tầm Mịch.

Cậu đi tới ngồi đối diện Đường Mịch và cô bạn kia, rồi lên tiếng: “Lần đầu hai người đến đây phải không?”

Đường Mịch gật đầu: “Huyên Huyên thấy quán này trên mạng, nói là cocktail pha ngon, không khí cũng ổn. Cuối tuần hiếm khi được rảnh rỗi, nên chúng tôi ra ngoài thư giãn một chút.”

Cô gái tên là Huyên Huyên cũng gật đầu theo: “Ban đầu chúng tôi định đi xem Sunbird, tiếc là mấy hôm đó Mịch Mịch bận quá, không có thời gian.”

Trần Việt “Ừm” một tiếng: “Họ sẽ quay lại vào cuối tháng này, lúc đó có thể đến xem.”

“Tôi thì rảnh rồi, chỉ xem Mịch Mịch thôi, cô ấy siêu bận luôn.” Huyên Huyên nhấp một ngụm rượu rồi nói.

“Bận lắm à?” Trần Việt cũng nhìn về phía Đường Mịch.

Đường Mịch mím môi, “Thật ra cũng không đến nỗi, chỉ là đôi khi tan làm về đến nhà là cảm thấy mệt mỏi lắm, chẳng muốn động đậy gì.”

“Thay vì nói tôi bận, chi bằng nói là Tổng giám đốc Chu bận hơn.” Đường Mịch bổ sung thêm.

“Tuần sau mọi người vẫn sẽ bận như hôm thứ Sáu à? Đến mức không có thời gian ăn cơm?” Trần Việt hỏi tiếp.

Đường Mịch lắc đầu: “Lịch tuần sau sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.”

Trần Việt “Ồ” một tiếng, dừng lại chừng hai, ba giây rồi lại hỏi: “Thứ Tư tuần sau mọi người có lịch gì không? Tôi muốn tạo bất ngờ cho anh ấy, nhưng sợ anh ấy không có thời gian. Nếu tôi hỏi thì lại chẳng còn gọi là bất ngờ nữa.”

Do dự vài giây, Đường Mịch vẫn quyết định nói với cậu chủ nhỏ: “Buổi tối Thứ Tư tuần sau Tổng giám đốc Chu không có lịch gì cả, ban ngày thì hẹn mấy tổng giám đốc công ty khác đi xem triển lãm.”

“Buổi tối… không có lịch? Ban ngày đi xem triển lãm?” Giọng điệu Trần Việt nghe có vẻ ngạc nhiên.

“Đúng vậy.” Đường Mịch nghĩ lại những gì mình vừa nói, không thấy có gì sai.

“… Thì ra là vậy.” Trần Việt khẽ lẩm bẩm, rồi quay sang mỉm cười với Đường Mịch: “Cảm ơn chị nhé, tôi biết rồi.”

Bị nụ cười của cậu làm cho choáng ngợp một chút, Đường Mịch vội xua tay: “Hy vọng Tổng giám đốc Chu sẽ thích bất ngờ của cậu.”

Nghe vậy, Trần Việt bật cười “phụt” một tiếng: “Chắc chắn là sẽ thích rồi.”

Đường Mịch nhìn cậu, không kìm được mà nói tiếp: “Tổng giám đốc Chu là người mà tôi thấy… ừm, có lẽ là người chịu áp lực giỏi nhất. Làm việc liên tục không nghỉ, ngày nào cũng cường độ cao, vậy mà vẫn kiên trì được mỗi ngày.”

Trần Việt chớp mắt chậm rãi, chống cằm nói: “Anh ấy đúng là rất giỏi.”

Đường Mịch cười: “Không chỉ là giỏi, Tổng giám đốc Chu có thể coi là hình mẫu của rất nhiều người. Trẻ tuổi mà đã có thể quản lý cả một tập đoàn lớn như vậy, nếu là người bình thường, chắc chẳng chịu nổi áp lực ấy đâu.”

Trần Việt cụp mắt xuống, khóe miệng khẽ nhếch, khẽ thở dài: “Ừm, rất vất vả.”

“Thế nên đó, càng phải chuẩn bị nhiều bất ngờ cho anh ấy, để anh ấy cảm nhận được sự ấm áp. Phải để anh ấy biết rằng, một mình gánh vác áp lực thì cũng tốt đấy, nhưng nếu có người bên cạnh luôn ủng hộ mình, thì sẽ còn tốt hơn nhiều.”

Đường Mịch nhìn sang Trần Việt, trong mắt cậu lúc này dịu dàng như nước, dường như khi nói câu đó đang nghĩ đến ai, khóe môi khẽ cong lên.

Thế nhưng trong sự dịu dàng đó, Đường Mịch lại đọc được một chút xót xa.

Hết chương 43

Bình Luận (0)
Comment