Chương 44
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Nói chuyện thêm một lúc nữa với Đường Mịch, Trần Việt nhận được tin nhắn của Tưởng Tùng Tầm.
Tưởng: Anh sắp đến rồi.
Tưởng: Dám tắt máy của anh, cậu giỏi lắm!
Trần Việt từ tốn trả lời một câu “Nhanh chân lên.”, không yên lòng thẫn thờ nghe Đường Mịch và Huyên Huyên trò chuyện.
Thứ tư tuần sau Chu Chúc Tinh sẽ đi xem triển lãm, mà tối hôm đó lại không có tiệc xã giao. Vậy hôm đó anh say rượu là vì chuyện gì?
Trần Việt có một giả thuyết táo bạo trong lòng, manh mối có thể nằm ở chính bản thân mình.
Thực ra, cậu không hề thích cái cảm giác phải vòng vo lòng vòng thế này. Nếu được, Trần Việt chỉ muốn túm cổ áo Chu Chúc Tinh mà hỏi thẳng: “Có phải anh thích em không?”
Nhưng cậu lại sợ, nếu nói trắng ra rồi, câu trả lời nhận được lại không như mình mong muốn.
Đã muốn câu được cá lớn thì phải thả câu dài. Trần Việt xoay điện thoại trong tay, nhớ đến mấy thứ mình tra cứu trên mạng mấy hôm nay như: “108 chiêu thả thính đỉnh cao”, “Dạy bạn cách khiến người khác theo đuổi bạn trong 10 phút”, hay “Làm sao để làm chủ trong tình yêu”, mấy bài hướng dẫn tình cảm kiểu đó, cảm thấy mình cũng gần như nắm được tinh túy rồi.
Đêm hôm đó nói chuyện với MoonBaby, trong đầu Trần Việt đã hình thành được một kế hoạch sơ bộ. Chỉ là ở phương diện tình cảm, cậu đúng nghĩa là trang giấy trắng, mấy chiêu thả thính này đều phải học dần trên mạng.
Nhưng Trần Việt có vẻ ngoài đẹp, lại có tố chất, nên trong lĩnh vực này cũng xem như là học sinh giỏi.
Cửa Tầm Mịch bị đẩy ra, Tưởng Tùng Tầm khoác áo gió bước vào, người đầy bụi đường mệt mỏi. Tối nay anh để tóc vuốt ngược, mặc nguyên đồ đi thẳng từ hội nghị đến, chưa kịp thay đồ. Vừa vào quán đã cầm điện thoại nhìn ngó xung quanh.
Ngay lúc ánh mắt anh bắt gặp Trần Việt, Trần Việt giơ tay vẫy vẫy. Tưởng Tùng Tầm lập tức giơ ngón trỏ chỉ vào cậu từ xa, rồi bước về phía đó.
Thấy động tác của Trần Việt, Đường Mịch cũng quay đầu nhìn. Đúng lúc Tưởng Tùng Tầm sải bước tới, ánh mắt hai người vô tình giao nhau.
Trần Việt chống cằm, đứng một bên quan sát phản ứng của hai người.
Tưởng Tùng Tầm trông như bị đứng hình, suýt thì bước sai chân, ánh mắt dán chặt vào Đường Mịch, đến mức quên mất Trần Việt đang ở ngay bên cạnh.
Đường Mịch cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy Tưởng Tùng Tầm. Đến khi anh đứng ngay trước mặt cô, cô chớp mắt một cái rồi mới lên tiếng: “Anh là… Tưởng Tùng Tầm?”
Thấy bộ dạng không giữ được giá của Tưởng Tùng Tầm, trên mặt Trần Việt cũng nở một nụ cười.
“Đúng rồi, lâu lắm không gặp.” Tưởng Tùng Tầm xoa xoa tay, biểu cảm có phần căng thẳng “Em đến uống rượu với bạn à?”
Biểu cảm ngượng ngùng, ngây ngô kia suýt khiến Trần Việt tưởng rằng trước mặt mình là một nhân cách khác của Tưởng Tùng Tầm.
Đường Mịch gật đầu: “Ừm, thật sự rất lâu không gặp rồi.”
Cô dừng một giây, rồi nhìn sang Trần Việt hỏi: “Hai người quen nhau à?”
Trần Việt khoác một tay lên vai Tưởng Tùng Tầm, cười gật đầu: “Chúng tôi học cùng đại học. Anh ấy là chủ quán bar này đấy.”
“Thế hai người cũng quen nhau à?” Trần Việt nhướng mày, hỏi với vẻ biết rõ mà vẫn cố hỏi.
“Ừm, hồi cấp hai học cùng lớp, cấp ba cũng học cùng trường, chỉ là sau đó tôi chuyển trường.” Đường Mịch nhìn Tưởng Tùng Tầm, nói “Chắc phải mấy năm rồi không gặp nhỉ.”
Trần Việt vỗ vỗ lưng Tưởng Tùng Tầm, nói: “Cũng muộn rồi, tôi còn chút việc. Để anh Tầm ngồi lại nói chuyện với hai người nhé, tôi không làm phiền hai người ôn chuyện cũ nữa.”
Nói xong, cậu lại vỗ lưng Tưởng Tùng Tầm thêm lần nữa, đưa cho anh một ánh mắt đầy ẩn ý. Nhưng tên này bây giờ tâm trí đều dồn hết vào Đường Mịch rồi, đến một ánh mắt cũng chẳng thèm để ý đến Trần Việt.
Đồ trọng sắc khinh bạn! Trần Việt thầm mắng trong lòng.
**
Trần Việt ở lại Tầm Mịch chưa đến một tiếng, lúc này cũng không muốn về nhà sớm nên lững thững đi dọc vỉa hè. Tuyết trên đường vẫn chưa tan hết, có đoạn đã đóng băng, Trần Việt cẩn thận bước đi, tạm thời cảm nhận chút niềm vui “trượt băng”.
Cậu lục lọi túi áo tìm tai nghe, mở ứng dụng âm nhạc và chọn phát ngẫu nhiên một bài. Sau đó gửi cho Chu Chúc Tinh một tin nhắn thoại: “Bao giờ anh về đấy? Đường toàn băng, lái xe phải cẩn thận đấy nhé.”
Gửi xong, Trần Việt cũng không vội chờ trả lời, chỉ yên lặng nghe nhạc không lời qua tai nghe, cúi đầu nhìn tuyết dưới chân, bước một bước để lại một dấu chân.
Đi được vài phút, nhạc trong tai dừng lại. Trần Việt lấy điện thoại ra xem, là Chu Chúc Tinh gọi video.
Cậu nhanh chóng chỉnh lại tóc, rồi bấm nút nhận cuộc gọi.
Trên màn hình hiện lên khuôn mặt đang cau mày của Chu Chúc Tinh, quay từ một góc khá oái oăm, bên cạnh còn chen vào nửa mặt của Giang Hữu Chi.
Thấy cuộc gọi được kết nối, Giang Hữu Chi ở đầu dây bên kia lập tức lên tiếng: “Hello nha, Tiểu Việt Việt!”
Ngay sau đó, Giang Hữu Chi quay sang Chu Chúc Tinh nói: “Thấy chưa, tôi bảo rồi mà, cậu ấy nhất định sẽ bắt máy.”
Chu Chúc Tinh không có biểu cảm gì, chỉ hơi chỉnh lại góc máy điện thoại, liếc nhìn Giang Hữu Chi rồi hỏi: “Lúc nãy tôi thấy trước cửa có một đứa trẻ ngồi xổm, là đứa nhỏ mà chú Giang bảo cậu trông giùm à?”
Nghe vậy, người nhíu mày lại lại là Giang Hữu Chi: “Chậc, thằng nhóc đó, rõ ràng tôi dặn nó chờ tôi rồi mà.”
“Không ra xem thử à?”
“Cậu cứ nói chuyện đi, để tôi ra xem.” Nói xong, Giang Hữu Chi cười cười vẫy tay với Trần Việt, rồi chạy đi luôn.
Sau khi đuổi Giang Hữu Chi đi, Chu Chúc Tinh lùi vào trong biệt thự một chút, nhìn rõ hơn khuôn mặt Trần Việt trên màn hình: “Em đang ở ngoài à?”
Trần Việt gật đầu, giơ điện thoại lia một vòng xung quanh: “Vừa ra khỏi Tầm Mịch, đang định đi tàu điện ngầm về nhà.”
“Sao không gọi xe?” Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm vào màn hình, không chớp mắt.
“Không muốn gọi, muốn đi bộ ngoài đường một lúc.” Trần Việt mỉm cười “Còn anh thì sao?”
Chu Chúc Tinh liếc nhìn biệt thự phía sau: “Trong nhà ngột ngạt quá, nên ra ngoài hóng gió với Giang Hữu Chi.”
“Ồ…” Một cơn gió lạnh thổi qua, Trần Việt co rụt cổ lại, nhìn vào màn hình, ánh mắt rơi vào gương mặt của Chu Chúc Tinh, bất chợt cậu nghiêng đầu lại gần màn hình, như thể đang ngửi mùi hương trên người đối phương, sau đó lại bất ngờ lùi ra sau “Thế anh có uống rượu không?”
“Có uống một chút, không nhiều.” Chu Chúc Tinh đáp.
Trần Việt gật đầu, mấy giây sau mở miệng, giọng điệu mang theo chút kiêu ngạo mà chính cậu cũng không nhận ra: “Hôm nay em đã làm một chuyện lớn.”
Chu Chúc Tinh lập tức dựng tai lên, thuận theo lời mà hỏi tiếp: “Hửm? Chuyện gì lớn?”
“Liên quan đến chuyện tình cảm của anh Tầm.” Trần Việt nhướng mày, ánh mắt như một con mèo nhỏ vừa được cho ăn cá khô “Giúp anh ấy bớt đi vài đường vòng, rút ngắn khoảng cách đến hạnh phúc.”
Chuyện giữa Đường Mịch và Tưởng Tùng Tầm, Chu Chúc Tinh cũng biết chút ít. Nghe Trần Việt nhắc đến, anh liền hiểu ngay: “Vậy thì đúng là rất giỏi rồi.”
Trần Việt bật cười khẽ khẽ, sau đó ánh mắt sáng rực nhìn vào màn hình, nhìn Chu Chúc Tinh: “Em có giỏi không?”
“Ừm, cực kỳ giỏi.” Chu Chúc Tinh đáp bằng giọng dỗ trẻ con, ánh mắt chứa đầy sự dịu dàng, gần như tràn ra khỏi màn hình.
Giọng điệu như đang dỗ dành khiến tâm trạng Trần Việt cũng phơi phới hẳn lên. Cậu liếc nhìn con đường phía trước, rồi lại quay đầu nhìn màn hình: “Em sắp tới ga tàu rồi, không nói chuyện nữa nhé.”
“Ừm.”
Chu Chúc Tinh đáp, nhưng lại không cúp cuộc gọi.
Đúng lúc đèn xanh còn khoảng hơn 10 giây, Trần Việt cầm điện thoại chạy nhanh qua đường, chậm bước lại thì phát hiện Chu Chúc Tinh vẫn chưa ngắt cuộc gọi, bèn cười hỏi: “Sao anh chưa cúp máy vậy?”
Chu Chúc Tinh cũng bật cười: “Quên mất.”
Quên cái gì chứ, toàn là cái cớ thôi.
Không biết có phải vì chạy bộ hay vì lý do nào khác, tim Trần Việt đập hơi nhanh.
Cậu tiến lại gần màn hình nơi Chu Chúc Tinh đang hiện lên, nhìn một lúc, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm, nhẹ nhàng nói: “Chu Chúc Tinh, gặp nhau ở nhà nhé.”
Hết chương 44