Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 45

Chương 45

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Ban đầu, Trần Việt nghĩ rằng hai ngày này có thể trôi qua yên ổn, nhưng cậu đã quên mất một chuyện quan trọng.

Ở kiếp trước, ba mẹ Trần biết chuyện cậu kết hôn chính là vào hai ngày này.

Lúc nhận được cuộc gọi từ mẹ, Trần Việt còn chưa tỉnh ngủ. Nghe tiếng chuông điện thoại, cậu vẫn chưa mở mắt ra, lần mò lấy điện thoại rồi nhấn nút nghe.

“Con yêu, con đang ở đâu thế? Mẹ đang đứng trước cửa nhà con này, sao bảo vệ lại nói là con đã chuyển đi rồi? Sao không nói với mẹ một tiếng?”

Lời của mẹ khiến Trần Việt lập tức tỉnh hẳn.

Cậu mở bừng mắt, dừng lại một giây rồi mới mở miệng: “Mẹ, con nói mẹ chuyện này, mẹ đừng giận nhé.”

“Hửm?”

Trần Việt nuốt nước bọt: “Con, con đã đăng ký kết hôn rồi.”

Buổi trưa hôm đó, Trần Việt bị mẹ hẹn ra quán cà phê.

“Việt Việt, chuyện quan trọng như vậy sao con không nói với ba mẹ một tiếng hả?” Mẹ Trần ngồi đối diện cậu, gương mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ cau mày.

Trần Việt khẽ ho một tiếng: “Chỉ là… con muốn tìm thời điểm thích hợp để nói với ba mẹ, nhưng lại quên mất.”

Mẹ Trần xoa trán: “Mẹ hỏi con, con và Chúc Tinh là thật lòng yêu nhau phải không? Không có chút ép buộc nào trong chuyện này, đúng không?”

Kiếp trước Trần Việt đã trả lời ra sao, nói gì với ba mẹ, cậu đã quên từ lâu rồi.

Còn hiện tại, Trần Việt ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy lo lắng kia, gật đầu nói: “Không có chút ép buộc nào cả, con thật lòng muốn ở bên anh ấy.”

“Chẳng phải là mẹ từng nói với con rồi sao, cuộc sống là do hai người cùng trải qua, tốt hay không tự bản thân cảm nhận là đủ.” Trần Việt cụp mắt xuống, trong đầu hiện lên đủ mọi dáng vẻ của Chu Chúc Tinh, rồi cậu mỉm cười: “Con thấy anh ấy rất tốt.”

“Sống cùng anh ấy, cũng rất tốt.”

Cậu nắm lấy tay mẹ, ánh mắt kiên định nhưng cũng đầy dịu dàng: “Mẹ, đừng lo cho con. Ai tốt với con, ai không tốt, trong lòng con đều rõ.”

Mẹ Trần im lặng một lúc rồi thở dài, nắm lại tay Trần Việt: “Mẹ với ba con lúc nào cũng nghĩ con vẫn là một đứa trẻ, chưa từng yêu đương, mới bước chân vào xã hội đã kết hôn rồi. Để ba con biết được, ông ấy sẽ nổi giận đấy.”

“Đến lúc đó để con nói với ba.” Trần Việt khẽ lắc tay mẹ, “Nhưng mẹ phải nói đỡ cho con với Chu Chúc Tinh trước mặt ba nhé, mẹ nhé.”

Nhìn Trần Việt làm nũng, mẹ Trần bật cười, nhưng cũng không nói là đồng ý hay không.

“Nói thật, mẹ thật sự không thể tưởng tượng được Chúc Tinh khi yêu một người sẽ như thế nào.”

Trần Việt sững người một giây, rồi cũng gật đầu: “Lúc đầu con cũng nghĩ như vậy. Nhưng sau này con nhận ra… thật ra cũng giống người bình thường, mà cũng không hẳn. Anh ấy thật sự… khá ngốc.”

“Tình yêu có thể biến người ta thành kẻ ngốc sao?” Trần Việt bật cười, lại hỏi tiếp.

Mẹ Trần không trả lời câu hỏi đó, chỉ nhìn con trai mình, ánh mắt dịu dàng: “Tìm một thời gian thích hợp, hai đứa về nhà ăn một bữa cơm. Về phía ba con, mẹ sẽ giúp con nói đỡ.”

Ánh mắt Trần Việt lập tức sáng lên, nắm tay mẹ lắc mạnh: “Cảm ơn mẹ, con biết mà, mẹ là người tốt với con nhất!”

Trần Việt không vội nói chuyện này cho Chu Chúc Tinh biết. Cậu muốn mẹ dành vài ngày để chuẩn bị tâm lý cho ba, rồi mới chọn thời điểm thích hợp để nói với anh ấy.

Đúng lúc khu phía nam thành phố vừa khai trương một nhà hàng, nghe nói bầu không khí rất lãng mạn.

Trần Việt đã đặt chỗ trước, hẹn vào tối thứ Tư. Nếu Chu Chúc Tinh không đến thì cậu chỉ có thể một mình tận hưởng bữa tối lãng mạn nhưng cũng có phần cô đơn đó.

**

Ngày hẹn với Viên Lâm cũng đã đến như dự định.

Hôm đó, Trần Việt dậy rất sớm, cùng Chu Chúc Tinh ăn sáng trên bàn ăn.

“Sớm thế đã dậy rồi à?” Chu Chúc Tinh nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên hỏi.

Trần Việt nuốt miếng bánh mì nướng trong miệng, liếc nhìn Chu Chúc Tinh, cố nén cười, gật đầu: “Ừm, hẹn với đàn anh lúc 11 giờ mà.”

Động tác đặt ly cà phê xuống của Chu Chúc Tinh khựng lại một chút, “Ồ” một tiếng: “11 giờ gặp, mà dậy sớm vậy sao?”

“Cũng phải chừa thời gian để chỉnh trang chứ.” Trần Việt cười tít mắt đáp.

Lần này Chu Chúc Tinh không nói gì nữa, chỉ cầm ly cà phê lên uống tiếp.

Trần Việt lén quan sát biểu cảm nhỏ trên mặt anh, rồi cầm lát bánh mì che nửa mặt, khẽ cười không thành tiếng.

“Tối nay anh có phải đi tiệc xã giao không?” Trần Việt hỏi.

Chu Chúc Tinh nhìn cậu, dừng một giây rồi nói: “Có.”

Trần Việt nhíu mày, làm ra vẻ tiếc nuối rồi thở dài: “Haiz, bên thành Nam mới mở nhà hàng, nghe nói ngon lắm. Em còn tính rủ anh tối này đi qua đó ăn.”

“…Không phải em ăn tối với anh ta sao?”

Trần Việt chớp chớp mắt: “Ăn trưa cùng nhau là đủ rồi mà. Xem xong triển lãm tranh là em về liền, buổi tối không có kế hoạch gì hết.”

Mấy giây sau, Chu Chúc Tinh ngẩng đầu lên, sắc mặt bình tĩnh: “Buổi tối cũng không phải tiệc quan trọng lắm, anh sẽ bảo Đường Mịch dời lại vài hôm.”

“Được.” Trần Việt híp mắt cười rạng rỡ, để lộ hàm răng trắng tinh, nói.

Trông chẳng khác gì một con cáo nhỏ vừa trộm được đồ ăn.

Chu Chúc Tinh bị nụ cười đó của Trần Việt làm cho ngẩn người, hoàn toàn không nhận ra được những tính toán xấu xa nhỏ trong lòng cậu.

Ăn sáng xong, Chu Chúc Tinh đi đến tập đoàn, còn Trần Việt thì ở nhà chơi với Trần Phạn Phạn một lúc, sau đó chơi vài ván game. Thắng liền bốn ván, cậu lập tức thoát tài khoản, sợ mình lên cơn nghiện.

Cậu phối đồ một chút, rồi trò chuyện vài câu với ba mẹ. Gần đây mẹ Trần đã bắt đầu gợi ý vòng vo, còn ba Trần cũng hơi cảm thấy có gì đó, nhắn tin cho Trần Việt bảo tuần này có thời gian thì về nhà một chuyến.

Y: Vậy con có thể dẫn theo một người không?

Ba Trần: Ai? Người yêu hả?

Y: Đến lúc đó ba sẽ biết thôi.

Ba Trần: Thằng nhóc này hư rồi, còn dám úp mở với ba.

Y: Hi hi.

Thấy xe đặt sắp tới nơi, Trần Việt đội mũ lên, xoa đầu Trần Phạn Phạn một cái, để lại câu “Ba đi nhé,” rồi ra khỏi cửa.

Còn bảy phút nữa là đến 11 giờ, Trần Việt đã đến địa điểm hẹn, đây là một nhà hàng tư nhân.

Vừa bước xuống xe, cậu đã thấy bóng dáng quen thuộc.

Trần Việt vẫy tay chào: “Anh Viên!”

Viên Lâm đẩy gọng kính, bước lại gần vài bước, mỉm cười gọi cậu: “Tiểu Việt.”

“Bên ngoài lạnh quá, mình vào trong nói chuyện đi.” Viên Lâm nhìn Trần Việt không chớp mắt, nói.

Trần Việt gật đầu: “Vâng.”

Nhà hàng này cực kỳ khó đặt chỗ, Viên Lâm phải đặt trước tận một tháng. Không phải vì lý do gì đặc biệt, chỉ đơn giản vì Trần Việt rất thích đồ ăn ở đây.

Hồi còn học đại học, Trần Việt thường kéo anh cùng mấy người bạn đến đây ăn.

Có lẽ vì đã lâu không gặp nên Viên Lâm nói chuyện không ngừng.

Món ăn lần lượt được đưa lên, Trần Việt chăm chú nghe chuyện, không để ý rằng gần như tất cả món trên bàn đều là những món mà cậu thích.

Ở cạnh Viên Lâm, Trần Việt cảm thấy rất thoải mái. Đối phương luôn có cảm giác như một người anh lớn, khiến cậu không cần phải giữ kẽ, ngược lại rất tự nhiên.

Từ nhỏ đã luôn mong có một người chị hoặc anh trai, nên vô thức Trần Việt đã xem đối phương như một “anh trai”.

Mà Viên Lâm thì không hề biết mình đã bị xếp vào “vai trò anh trai như người nhà”, vẫn đang hào hứng kể những chuyện thú vị mình từng trải qua ở nước ngoài cho Trần Việt nghe.

Hết chương 45

Bình Luận (0)
Comment