Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 46

Chương 46

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Sau khi ăn trưa xong, Viên Lâm lái xe đưa Trần Việt đến địa điểm triển lãm tranh.

Không có gì khác biệt so với kiếp trước. Trần Việt ngắm từng bức tranh được trưng bày, thỉnh thoảng nghe Viên Lâm nói đôi câu. Khi cả hai dừng lại trước một tác phẩm, Viên Lâm cũng dừng bước.

Trần Việt thuận theo đứng lại, cùng cậu nhìn vào bức tranh đó.

Tấm gương vỡ vụn, sợi tơ đỏ không thể cắt đứt, và những giọt nước mắt còn đọng lại.

“Bức tranh này tên là Endless. Nó kể về một người phụ nữ bước vào hôn nhân với đầy kỳ vọng và tình yêu dành cho người bạn đời. Cứ ngỡ là cánh cửa bước vào hạnh phúc, nào ngờ lại là địa ngục.”

Viên Lâm liếc nhìn Trần Việt, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Người ta vẫn bảo, hôn nhân là nấm mồ của tình yêu mà.”

“Tiểu Việt, em kết hôn với ai vậy? Chuyện lớn như vậy mà cũng không nói với anh một tiếng.” Viên Lâm cụp mắt xuống, nở một nụ cười khổ.

Trần Việt ngẩn người trong giây lát.

Kiếp trước, ban đầu cậu cũng không mấy yêu thích cuộc hôn nhân này, nhưng vẫn giữ ý định nghiêm túc để vun đắp tình cảm. Vì thế, cậu từng tâm sự với Viên Lâm, thậm chí nói rõ rằng người mình kết hôn là Chu Chúc Tinh.

Khi hai người đi xem triển lãm tranh cùng nhau, Viên Lâm từng hỏi Trần Việt có muốn cùng cậu sang Anh không.

Dù Trần Việt đã từ chối, nhưng những ngày sau đó, hễ mỗi lần gặp nhau, Viên Lâm lại nhắc đến chuyện này. Trong số tất cả bạn bè, Viên Lâm là người khiến Trần Việt không ngờ nhất, là người muốn cậu ly hôn nhiều nhất.

Nói đến chuyện ly hôn, thật ra Trần Việt từng thoáng nghĩ đến vài lần. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu thật sự khiến người ta ngột ngạt, mỗi khi tâm trạng sa sút, Trần Việt lại có ý nghĩ ấy.

Nhưng khổ nỗi, Chu Chúc Tinh lại không hoàn toàn là người tệ bạc. Đôi khi, anh ấy lại đối xử rất tốt với Trần Việt.

Là chiếc bánh mới ra lò ở tiệm bánh mà Trần Việt yêu thích, bỗng dưng xuất hiện trong tủ lạnh; Là cái ôm lặng lẽ vào những lúc cậu mệt mỏi; Là đôi giày hay bộ quần áo phiên bản mới nhất đột nhiên xuất hiện ở nhà mà cậu chẳng hề nhắc đến.

Kiếp trước, Trần Việt không hiểu được lòng Chu Chúc Tinh, chỉ nghĩ đó là cách anh đang cố duy trì cuộc hôn nhân này một cách hời hợt. Nhưng khi đã biết rõ lòng anh ấy, nhìn lại những điều ấy, Trần Việt có thể cảm nhận được tình cảm giấu kín bên trong.

Chu Chúc Tinh yêu một người không đủ dũng cảm, muốn làm người xấu nhưng lại không nỡ, thế là trở thành một người xấu tốt bụng.

Anh ấy nghĩ đó là một cách hay, nhưng lại khiến Trần Việt phải chịu đựng một cuộc hôn nhân ba năm tồi tệ, còn bản thân anh ấy cũng chẳng tốt đẹp gì hơn.

Chuyện tình cảm ấy mà, nếu không mở miệng ra, người ta làm sao biết được? Trần Việt không hiểu nổi, rõ ràng đều là người trưởng thành cả rồi, một đạo lý đơn giản như thế mà anh ấy cũng không hiểu.

Nhưng không sao cả, Trần Việt nghĩ, nếu Chu Chúc Tinh không hiểu, thì cậu sẽ từ từ dạy.

Cậu không vội, nhất định phải khiến Chu Chúc Tinh mở miệng ra mà nói rõ lòng mình.

Ở kiếp này, Trần Việt không nói cho Viên Lâm biết lý do thật sự khiến cậu kết hôn, cũng không nói cho anh ấy biết người mình kết hôn là ai.

“Anh Viên, em biết anh lo cho em.” Trần Việt mỉm cười, liếc nhìn anh ta một cái rồi lại quay sang nhìn bức tranh kia: “Chuyện đăng ký kết hôn ấy, em đã suy nghĩ kỹ từ lâu rồi.”

Cậu cụp mắt xuống, nói tiếp: “Có thể trong mắt mọi người, chuyện này xảy ra quá nhanh, cũng thật bất ngờ. Nhưng đối với em, thật ra đó là một quyết định phải mất rất lâu mới đưa ra được.”

Là quyết định đã vượt qua cả hai kiếp người.

Viên Lâm ngẩng lên: “…Vậy em và người ấy quen nhau thế nào?”

Trần Việt bật cười: “Anh ấy ấy à, là yêu từ cái nhìn đầu tiên đấy. Chỉ có điều người này ngốc lắm, thích người ta mà không biết theo đuổi.”

Nhìn vào đôi mắt long lanh sáng rực của Trần Việt, Viên Lâm cố nén nỗi xót xa trong lòng, dời ánh mắt về phía bức tranh.

“…Nên là, anh Viên, anh đừng lo cho em.” Trần Việt khẽ gãi mũi, nhìn theo hướng ánh mắt của Viên Lâm rồi nói: “Tuy người ta nói tình yêu là nấm mồ của hôn nhân, nhưng không phải cuộc hôn nhân nào cũng như vậy đâu. Như ba mẹ em đó, họ yêu thương nhau bao nhiêu năm rồi.”

“Anh cũng biết con người em mà. Em không thích nói những chuyện dài dòng, cũng không thích bàn về tương lai. Tương lai như thế nào, bây giờ mà nghĩ thì có ích gì? Chỉ cần tận hưởng hiện tại là được rồi.” Trần Việt nhìn vào những giọt nước mắt trong tranh, nói tiếp: “Ít nhất, không để lại tiếc nuối là tốt rồi.”

Ánh mắt Viên Lâm tối lại: “Vậy… Tiểu Việt, em từng nói muốn sang Anh…”

“Giờ em không muốn nữa rồi.” Trần Việt quay sang nhìn anh: “Hồi đó vì không có mục tiêu rõ ràng, chỉ muốn đi nhiều nơi thôi. Còn giờ thì em nghĩ mình có chuyện quan trọng hơn cần làm. Chuyện sang Anh, anh Viên đừng nhắc nữa nhé.”

“…Là vì người ấy sao?”

Trần Việt “ừm” một tiếng, suy nghĩ vài giây rồi trả lời: “Cũng có thể coi là vậy.”

Ở góc hành lang phía bên kia, có một bóng người đã dừng lại rất lâu. Khi xoay người định rời đi, một người khác vô tình va phải anh ta.

“Xin lỗi xin lỗi, tổng giám đốc Chu, tôi không thấy…”

Không gian phòng triển lãm khá yên tĩnh, Trần Việt nghe thấy âm thanh ấy thì theo phản xạ quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy một bóng lưng xa lạ, liền quay đầu lại ngay.

Sao vừa nghe thấy “Tổng giám đốc Chu” lại theo phản xạ lập tức nghĩ đến Chu Chúc Tinh?

Trần Việt âm thầm tự phản tỉnh trong lòng.

Thế nhưng, ngay khoảnh khắc tình cờ gặp Đường Mịch ở khu vệ sinh của triển lãm, Trần Việt dường như lập tức hiểu ra điều gì đó.

“Chu Chúc Tinh cũng đến đây?” Trần Việt bước nhanh mấy bước, gọi Đường Mịch lại.

Thấy là Trần Việt, biểu cảm của Đường Mịch hơi sững lại một chút, lộ vẻ bất ngờ: “Cậu Trần, cậu cũng ở đây sao? Có cần tôi gọi Tổng giám đốc Chu đến không?”

Trần Việt lắc đầu, cười nhẹ rồi nói: “Không cần đâu, chị chỉ cần chuyển lời cho anh ấy — đừng quên cuộc hẹn tối nay.”

Đường Mịch ngẩn ra một chút, rồi gật đầu mỉm cười: “Vâng, tôi sẽ chuyển lời.”

Thế là ngay khi gặp Chu Chúc Tinh, việc đầu tiên Đường Mịch làm là kể lại chuyện này.

“Lúc nãy tôi gặp cậu Trần bên kia, anh ấy nhờ tôi nhắn với anh, đừng quên cuộc hẹn tối nay.”

Do dự vài giây, Đường Mịch vẫn nói thêm: “Cuối tuần trước tôi gặp cậu Trần ở quán bar Tầm Mịch, lúc đó cậu ấy có hỏi lịch trình tuần sau anh, còn hỏi cụ thể tối nay anh có tiệc xã giao không.”

Chu Chúc Tinh khựng lại trong giây lát, chỉ “ừ” một tiếng rồi nói: “Biết rồi.”

**

Sau khi tạm biệt Viên Lâm, Trần Việt ghé qua trạm giao hàng lấy một kiện hàng.

Cậu không bảo Chu Chúc Tinh đến đón cùng đi nhà hàng, mà quyết định tự bắt xe đến.

Bưu kiện là món thủ công hình ngôi sao mà kiếp trước cậu chưa kịp tặng.

Lần này, Trần Việt đã đặt mua trước vài ngày, đến mức còn chẳng cần dùng dịch vụ giao nhanh.

Nhìn món quà quen thuộc, Trần Việt cẩn thận gói lại rồi cho vào túi đeo chéo.

Nhìn đồng hồ, cậu quyết định đến nhà hàng trước để đợi Chu Chúc Tinh.

Rõ ràng đến sớm hơn nửa tiếng so với giờ hẹn, vậy mà khi Trần Việt bước vào nhà hàng, đã thấy Chu Chúc Tinh ngồi sẵn ở bàn rồi.

“Sao đến mà không nhắn cho em biết?” Trần Việt ngồi xuống, hỏi.

Chu Chúc Tinh kéo khóe môi: “Sợ em còn chưa xong việc.”

“Đợi lâu chưa?”

“Cũng không lâu lắm.” Người vừa xem xong triển lãm, ký hợp đồng, từ chối lời mời ăn tối của đối tác rồi vội vàng chạy đến đây, Chu Chúc Tinh mặt không đổi sắc mà nói dối.

“Ờm.” Trần Việt không tin lắm, âm thầm nghĩ, lần sau phải tìm cơ hội hỏi lại Đường Mịch mới được.

Hết chương 46

Bình Luận (0)
Comment