Chương 47
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Nhà hàng này, Trần Việt chỉ từng đến một lần. Không phải vì lý do gì không tiện nói ra, chỉ là cậu luôn cảm thấy đến một nơi lãng mạn như vậy, nếu không đi cùng người mình yêu thì đi với người khác cũng chẳng có cảm giác gì.
Nếu mà rủ một gã đàn ông thẳng thắn cứng nhắc như Tưởng Tùng Tầm đến đây ăn, e rằng sẽ hoàn toàn mất đi không khí lãng mạn.
Một người đến nhà hàng dành cho các cặp đôi ăn tối, nghe thì đã thấy gượng gạo, mà thực tế thì cũng đúng là như vậy.
Món tráng miệng của nhà hàng này đặc biệt hợp khẩu vị của Trần Việt, các món ăn cũng không tệ. Nếu chỉ là một nhà hàng bình thường, chắc chắn cậu đã là khách quen rồi.
Trần Việt không sợ cô đơn, cũng không cảm thấy cô đơn là chuyện gì xấu.
Hôm đó đến đây ăn, Trần Việt tình cờ gặp một người đàn ông cầu hôn bạn gái. Chiếc đàn piano trong nhà hàng được mượn cho người đàn ông kia, anh ấy chơi một bản nhạc rất lãng mạn, rồi quỳ một gối xuống, giơ chiếc nhẫn lên trước người mình yêu nhất.
Khi lời cầu hôn thành công, Trần Việt đã vỗ tay, chân thành chúc mừng họ, cũng thực tâm mong họ hạnh phúc.
Nhưng sau niềm vui đó, một nỗi cô đơn chưa từng có dâng lên trong lòng.
Đó là lần đầu tiên, Trần Việt nảy sinh ý nghĩ ly hôn.
Thấy người khác hạnh phúc, lẽ ra cũng nên cảm thấy vui lây. Nhưng Trần Việt lại dâng lên một cảm giác tủi thân chưa từng có.
Món tráng miệng ở nhà hàng rất ngon, nhưng Trần Việt không ăn hết. Cậu nhìn phần bánh còn hơn nửa trên bàn, bất giác cảm thấy rất buồn.
Một cảm giác bất lực. Giống như bây giờ, rõ ràng trên bàn có món bánh cậu rất thích, nhưng cậu lại không còn muốn ăn nữa.
Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, cậu không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu.
Khi một lần nữa nhìn thấy chiếc bánh hợp khẩu vị ấy, Trần Việt chợt ngẩn người.
Dù đó là chuyện của kiếp trước, nhưng nó vẫn như một cái gai, đâm sâu vào tim Trần Việt.
“Em muốn uống chút rượu.” Không biết có phải do khung cảnh gợi lại cảm xúc hay vì người đối diện vẫn cố chấp không chịu thừa nhận, Trần Việt cảm thấy bức bối. Cậu mím môi, rồi nói.
Chu Chúc Tinh nhìn cậu, không hỏi vì sao, chỉ gọi phục vụ đến, gọi một chai rượu trái cây có độ cồn thấp.
Thấy Chu Chúc Tinh gọi món một cách thuần thục, khóe môi Trần Việt giật nhẹ, “Trông anh có vẻ rất quen thuộc đấy.”
Nghe câu đó, Chu Chúc Tinh hơi khựng lại.
Chờ phục vụ mang rượu tới, rót vào ly của hai người rồi rời đi, Chu Chúc Tinh mới nhìn Trần Việt, trong đôi mắt ấy chứa đầy cảm xúc phức tạp.
“Vì anh từng đến đây rồi.”
“Rất nhiều lần.”
Giọng nói của Chu Chúc Tinh không lớn, nhưng câu nói ấy lại như nổi sóng dữ dội trong lòng Trần Việt.
Nhìn thấy đôi mắt Trần Việt dần mở to ra vì kinh ngạc, Chu Chúc Tinh chậm rãi mở miệng: “Anh biết em đã sống lại. Em cũng biết anh sống lại rồi.”
Trần Việt không thể thốt nên lời. Cậu không ngờ Chu Chúc Tinh lại phá vỡ lớp giấy bóng mỏng manh ấy nhanh đến vậy, cái bí mật hai người đều ngầm hiểu nhưng chưa ai nói ra, nay đã bị đặt thẳng lên bàn.
Cậu nhìn Chu Chúc Tinh, tim đập thình thịch, chờ đợi câu tiếp theo của đối phương.
Chu Chúc Tinh cụp mắt xuống, rồi rất nhanh lại ngẩng lên: “Kiếp trước, ba năm đó, mọi chuyện anh đều nhớ rõ.”
“Thật ra anh không định nói chuyện này sớm như vậy, nhưng khi thấy nét buồn bã trên khuôn mặt em, nghĩ đến sự ngu ngốc của mình ở kiếp trước, đột nhiên anh muốn nói hết với em.”
Giọng Chu Chúc Tinh rất nhẹ.
“Anh không phải một người bạn đời xứng đáng. Lúc nào cũng nghĩ mình thông minh, thật ra lại ngu dốt vô cùng.” Anh khẽ cười một tiếng, mang theo chút tự giễu, nhíu nhẹ mày: “Giờ anh mới nhận ra mình sai lầm đến mức nào.”
Trong nhà hàng, bài nhạc chuyển sang một bản khác, là một ca khúc tiếng Anh, giọng nữ ca sĩ nhẹ nhàng, văng vẳng như vọng từ hư không, mang theo cảm giác mơ hồ thoát tục.
Chu Chúc Tinh chợt nhớ lại cảnh lần đầu tiên anh đến đây một mình để ăn tối ở kiếp trước. Khi đó Giang Hữu Chi tình cờ bắt gặp Trần Việt rời khỏi nhà hàng, rồi kể lại chuyện ấy cho anh.
Vì muốn thử cảm giác khi ăn ở nơi Trần Việt từng ghé qua, Chu Chúc Tinh tìm đến nhà hàng này.
Sau khi bước vào, anh mới biết đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi.
Ngồi xuống, Chu Chúc Tinh gọi vài món rồi bắt đầu ăn thử. Anh vốn không có hứng thú gì với chuyện ăn uống, chỉ vì Trần Việt từng đến đây nên mới sinh lòng tò mò.
Bữa ăn đó không có gì đặc biệt. Trong nhà hàng vang lên một bản nhạc, một bài hát tiếng Anh, giọng nữ ca sĩ mơ hồ, rất có không khí:
“We’ll be all right, don’t look so sad, (Chúng ta sẽ ổn thôi, đừng buồn như vậy)
Confess my sin, conceal them all, (Thú nhận tội lỗi, rồi che giấu tất cả)
Night will soon and swallow everything, (Đêm sắp buông, nuốt trọn tất cả)
I feel so good, but I’m worn out, (Tôi thấy thật dễ chịu, nhưng tôi đã kiệt sức)
…”
Anh còn gọi thêm một món tráng miệng. Không phải vì thích ăn ngọt, mà chỉ vì cảm thấy đây có lẽ là thứ Trần Việt sẽ thích.
Khi ăn đến đó thì xảy ra một chuyện nhỏ, một mảng lớn kem vô tình dính lên tay áo anh. Anh phải vào nhà vệ sinh để rửa. Lúc bước ra, vừa hay nghe thấy hai nhân viên phục vụ đang trò chuyện.
“Vị khách đó thật sự đẹp trai quá đi. Không ngờ lại đến một mình…”
“Tôi thấy vị khách lần trước đến một mình còn đẹp trai hơn. Không phải kiểu đẹp trai thông thường đâu, mà là xinh đẹp ấy. Tôi chưa từng thấy chàng trai nào đẹp như vậy cả.”
“Hai người họ là hai kiểu đẹp khác nhau, nhưng đẹp đến thế, sao lại đều một mình tới nhà hàng dành cho các cặp đôi chứ?”
“Không rõ nữa… Vị đẹp trai lần trước đó, phần tráng miệng trên bàn anh ấy chính là do tôi mang đến. Kết quả là anh ấy để thừa rất nhiều.”
“Ơ? Nhưng lúc đó anh ấy còn nhờ tôi giới thiệu món tráng miệng ngon nhất, còn nói mình là người thích ăn đồ ngọt mà.”
“Thế à? Có lẽ hôm đó tâm trạng anh ấy không tốt. Tôi thấy lúc anh ấy ăn xong rồi rời đi, trông cả người đều có vẻ… ừm, buồn bã.”
“Tôi cũng cảm thấy vậy. Cứ như một mỹ nam rạng rỡ tỏa nắng, sau khi ăn xong thì trầm uất hẳn đi.”
“Có lẽ vừa thất tình…”
Chu Chúc Tinh đứng yên tại chỗ, lặng lẽ không nhúc nhích. Đợi hai nhân viên phục vụ đi khuất, anh mới như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
Trở lại chỗ ngồi, Chu Chúc Tinh ăn sạch phần bánh ngọt kia, từng muỗng từng muỗng.
Anh không thể tưởng tượng Trần Việt đã kết thúc bữa ăn hôm đó với tâm trạng thế nào. Khi nhìn thấy những cặp tình nhân trong nhà hàng, Trần Việt có hối hận không? Có hối hận vì đã kết hôn với anh không? Có oán trách anh không?
Rõ ràng là món ngọt, vậy mà với Chu Chúc Tinh lúc này lại đắng đến thế.
Khi một lần nữa ngồi trong nhà hàng này, nghe lại bài hát ấy, Chu Chúc Tinh cảm nhận rõ ràng một cảm giác thất bại.
Không phải cảm giác bất lực khi yêu đơn phương, biết đối phương không yêu mình mà vẫn cố chấp.
Cũng không phải sự thất vọng khi biết người mình yêu đau khổ vì mình.
Mà là cảm giác, rõ ràng có thể đối xử tốt hơn với người ấy, rõ ràng có thể không để người ấy chịu tổn thương, rõ ràng có thể làm cho cuộc hôn nhân này tốt đẹp hơn, nhưng cuối cùng lại vì hèn nhát mà đẩy mọi thứ đến bế tắc.
Chu Chúc Tinh nhớ đến câu hỏi Trần Việt từng nói trong cơn say, rằng mình đã phải chịu bao nhiêu ấm ức trong cuộc hôn nhân này mới có thể hỏi ra vì sao Chu Chúc Tinh lại lạnh lùng đến thế.
Anh nhớ đến buổi chiều hôm nay, ở triển lãm tranh, Trần Việt nói với Viên Lâm rằng ở lại đây cũng coi như là vì anh.
Anh nhớ Trần Việt từng nói: “Anh đối với em rất tệ, nhưng cũng rất tốt.”
Và bỗng nhiên, anh muốn nói hết tất cả mọi điều giấu trong lòng.
Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt buồn bã ấy trên gương mặt Trần Việt thêm một lần nào nữa.
“Lần trước em say, đã hỏi anh vì sao lại lạnh nhạt với em.”
I will be gone before long. (Tôi sẽ rời đi sớm thôi)
“Khi đó em đã ngủ mất rồi, không nghe được câu trả lời. Đối với chuyện này, anh muốn xin lỗi em.”
I know I’m wrong. (Tôi nhận ra lỗi của mình)
“Khiến em cảm thấy tủi thân, là lỗi của anh.”
No matter how far I go, they find me out. (Dù tôi đi xa đến mấy, họ vẫn tìm ra tôi)
“Chiều nay ở triển lãm tranh, anh nghe được cuộc nói chuyện của em với người kia.”
I wish the gusts took away my gloom. (Tôi ước những cơn gió cuốn trôi nỗi u sầu của mình)
“Thật ra kiếp trước, anh cũng đã nghe thấy rồi. Khi ấy, em nói em không thích một cuộc hôn nhân ép buộc, không thích một cuộc hôn nhân không có tình yêu.”
I can’t help this vague feeling. (Tôi không thể cưỡng lại cảm giác mơ hồ này)
“Anh ta hỏi em có muốn đến Anh không. Anh sợ phải nghe câu trả lời của em, nên đã bỏ chạy.”
I feel so good, but I’m worn out. (Tôi cảm thấy ổn, nhưng thực sự đã cạn kiệt sức lực)
“Anh không biết làm thế nào mới khiến em thấy dễ chịu hơn, là nên từ từ lại gần em, hay nên rời xa em. Vì sợ em ghét anh, nên anh đã chọn cách lạnh nhạt.”
We’ll be all right, don’t look so sad. (Chúng ta sẽ ổn thôi, đừng ủ rũ như vậy)
“Bây giờ nói những điều này cũng chẳng thể thay đổi gì. Anh cũng không biết nên làm thế nào để bù đắp mọi chuyện. Có lẽ ông trời thấy anh lạc lối, nên đã cho anh thêm một cơ hội, để anh được cố gắng gìn giữ cuộc hôn nhân này một lần nữa.”
Confess my sin, conceal them all. (Thú nhận tội lỗi của tôi, rồi lại giấu nhẹm tất cả)
“Tiểu Nguyệt, bây giờ, anh không muốn nói những câu kiểu như em có thể tha thứ cho anh không. Mà anh chỉ muốn nói — Hy vọng em sẽ không còn để lại nửa phần bánh nữa.
Những lời chôn giấu sâu trong đáy lòng, cuối cùng Chu Chúc Tinh cũng đã nói ra trong đêm nay.
Hết chương 47