Ánh Trăng Nhặt Lấy Sao Trời

Chương 48

Chương 48

Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan

Khi tình cờ gặp Đường Mịch ở triển lãm tranh, lại nghe thấy tiếng gọi “Tổng Giám đốc Chu” vang lên từ góc khuất, Trần Việt lập tức hiểu ra mọi chuyện. Trong lòng vẫn vương vấn Chu Chúc Tinh, nên trong suốt thời gian sau đó ở cùng Viên Lâm, cậu hoàn toàn không tập trung.

Viên Lâm rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác, dường như nhận ra sự lơ đãng của Trần Việt, liền chủ động lên tiếng: “Có chuyện gì à? Sao cứ như đang để tâm chuyện khác vậy?”

Trần Việt đưa tay xoa xoa mũi, “Chỉ là…”

“Là người ấy à?” Viên Lâm đỡ lời.

Trần Việt sững lại một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Viên Lâm mím môi, không nhìn Trần Việt nữa mà cúi đầu nhìn chằm chằm sàn đá cẩm thạch. Vài giây sau, anh nở một nụ cười nhẹ: “Đã vậy thì về nhà trước đi.”

“Dù sao tâm trí cậu cũng không ở đây, đi tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?” Viên Lâm ngẩng đầu, mỉm cười với Trần Việt.

“Anh Viên, em… lần sau mời anh đi ăn. Khi đó, em sẽ giới thiệu anh ấy với anh.”

Viên Lâm khẽ “ừ” một tiếng, cả hai cùng hướng về phía lối ra.

“Để anh đưa cậu về?” Viên Lâm hỏi.

Trần Việt lắc đầu, “Không cần đâu. Anh cứ về trước đi.”

Viên Lâm không nói thêm gì nữa, chỉ để lại một câu “Chú ý an toàn” rồi rời đi. Đi được vài bước, anh đột nhiên dừng lại, quay đầu gọi tên Trần Việt.

Trần Việt cũng quay lại, lặng lẽ chờ anh nói.

Nhưng Viên Lâm không nói gì cả. Có vẻ như anh chỉ muốn gọi tên Trần Việt một tiếng mà thôi. Anh giơ tay lên vẫy nhẹ, rồi lại quay người bước đi.

Có những lời, nếu đã qua thời điểm thích hợp để nói, thì có nói cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Sự khác thường của Viên Lâm không khiến Trần Việt để tâm quá nhiều, bởi vì lúc này, gần như toàn bộ tâm trí của cậu đều đặt trên người Chu Chúc Tinh.

Cậu không gọi xe mà chọn đi bộ đến ga tàu điện ngầm.

Mỗi khi có điều gì canh cánh trong lòng, Trần Việt lại thích đi bộ suy nghĩ, tự mình nghiền ngẫm những chuyện khiến cậu rối bời.

Cậu cố nhớ lại đoạn hội thoại giữa mình và Viên Lâm trong buổi triển lãm kiếp trước. Thời gian đã trôi qua quá lâu, khiến cậu không nhớ rõ. Cậu chỉ nhớ Viên Lâm từng hỏi cậu có muốn sang Anh không, và cậu đã trả lời là không.

Trong ký ức, bước ngoặt khiến mối quan hệ giữa họ trở nên lạnh nhạt cũng bắt đầu từ tối hôm đó. Từ đó, một ý nghĩ nực cười chợt hiện lên trong đầu Trần Việt.

Chẳng lẽ Chu Chúc Tinh lại ngốc đến mức ấy? Vì nghe được cuộc trò chuyện giữa cậu và Viên Lâm mà bắt đầu cư xử như vậy?

Trong đầu Trần Việt như một mớ tơ rối. Cậu vừa tự hỏi không biết khi nào Chu Chúc Tinh mới chịu thẳng thắn với mình, vừa không ngừng nghĩ xem rốt cuộc mối quan hệ của hai người đã sai từ đâu.

Và rồi, đúng ngay khoảnh khắc ấy, khi nghe Chu Chúc Tinh tự nói ra nguyên nhân, ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Trần Việt, hóa ra thật sự là vì một lý do nực cười như thế.

Ngoài sự buồn cười, cậu lại cảm thấy tức giận và tủi thân.

Không ngờ lại là chuyện nhỏ như vậy, không ngờ chỉ vì hai người không chịu giao tiếp đàng hoàng mà khiến cuộc hôn nhân ba năm vỡ vụn như thế.

Trần Việt cắn môi, một lúc sau mới mở miệng.

Âm nhạc vẫn đang vang lên, đã đến đoạn cao trào.

“Chu Chúc Tinh, lần đó anh Viên hỏi em có đi Anh không, em nói là không đi. Sau đó anh ấy hỏi em rất nhiều lần, câu trả lời của em vẫn luôn là không đi.” Giọng Trần Việt rất nhẹ.

— Đi Anh, cũng xem như là thoát khỏi cuộc hôn nhân mà cậu không thích này, đúng không?

— Tôi vẫn không đi đâu. Tôi ghét những cuộc hôn nhân bị ép buộc, đàn anh Chu trông thì lạnh lùng, nhưng thật ra là người rất tốt. Tôi muốn cố gắng vun đắp thêm một chút.

Vì Chu Chúc Tinh lùi lại một bước nên anh đã không nghe được câu trả lời kiên định của Trần Việt. Cũng chính vì anh lùi lại một bước, cuộc hôn nhân ba năm của họ mới tan thành cát bụi. Vì anh lùi lại một bước, anh không thấy được bước chân mà Trần Việt vừa tiến lên lại rút lui thật nhanh.

Trần Việt cụp mắt xuống, hàng mi khẽ run.

Trên bàn lại là món tráng miệng quen thuộc đó.

“Chu Chúc Tinh, bây giờ em có hơi tức giận.” Trần Việt hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn đối phương, “Rõ ràng là người thông minh như vậy, sao lại có thể mắc sai lầm ngu ngốc ở chuyện nhỏ nhặt thế này chứ?”

“Anh đúng là một tên ngốc to bự.”

Trần Việt khẽ mắng.

Chu Chúc t*nh h**n toàn chấp nhận, lời của Trần Việt vừa rồi cũng khiến anh rung động: “Ừm, là lỗi của anh. Anh phải làm gì mới có thể được em tha thứ đây?”

Trần Việt lắc đầu, tiếp tục nói: “Nhưng em lại rất vui, vì đây là lần đầu tiên em nghe thấy lời thật lòng của anh.”

“Từ lúc biết anh cũng sống lại, em đã nghĩ, liệu anh có thẳng thắn với em không? Hay vẫn sẽ tiếp tục giấu giếm. Em không thích bị người khác lừa dối, cũng không thích những chuyện vòng vo, rắc rối.”

“Em cứ nghĩ anh sẽ lại giấu trong lòng, đợi đến khi nào em hỏi thì mới chịu nói.”

“Nhưng không ngờ anh lại chủ động mở lời thừa nhận tất cả.” Trần Việt khẽ cười, “Biết thừa nhận lỗi lầm, dám chịu trách nhiệm cho sai lầm.”

“Cho nên, Chu Chúc Tinh, em tha thứ cho anh rồi.” Trần Việt nói một cách rộng lượng.

Khi Trần Việt nói những lời này, khóe miệng mang theo nụ cười, đôi mắt sáng long lanh, tựa như đang nói — Anh là một đứa trẻ ngoan, nên em không trách anh nữa.

Chu Chúc Tinh nhìn Trần Việt, đầu ngón tay khẽ run, sự căng thẳng kéo dài khiến cơ bắp hơi mỏi, anh vô thức cử động đầu ngón tay, nhưng ánh mắt thì không chớp lấy một lần mà chăm chú nhìn Trần Việt.

Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: “Tiểu Nguyệt, lúc nào em cũng tốt như thế.”

Một người tốt như vậy, cho dù ở tận chân trời, Chu Chúc Tinh cũng không nỡ quên đi, thậm chí còn muốn tìm mọi cách để nắm giữ lấy.

Trần Việt cụp mắt, khẽ lắc đầu: “Không phải vì em quá tốt. Nếu tối nay anh không thẳng thắn với em, thì em sẽ giận anh rất lâu.”

“Chu Chúc Tinh.”

Trần Việt gọi tên anh.

Chu Chúc Tinh nhìn cậu: “Anh đây?”

Trần Việt mỉm cười không nói, quay đầu lấy từ trong túi ra món đồ thủ công hình ngôi sao, sau đó đặt nó lên khoảng trống trên mặt bàn, rồi đẩy nhẹ về phía đối phương.

Sau đó, cậu nói tiếp: “Thật ra em cũng có lỗi, nếu lúc đó hỏi anh thẳng thắn một chút thì tốt rồi, như vậy sẽ không có những chuyện rắc rối sau này. Em nói anh là đồ ngốc to bự, nhưng thật ra em cũng là một kẻ đần.”

“Món quà này, là của mấy ngày kiếp trước — cái đêm anh say rượu đó, em đã định tặng nó cho anh.” Trần Việt dừng lại một nhịp, rồi nói tiếp: “Lúc đó, em thật lòng muốn bù đắp những lỗ hổng trong cuộc hôn nhân này.”

“Nhưng em cũng là kẻ nhát gan, bước chân đã đưa ra rồi cuối cùng lại rụt về, món quà cũng không thể tặng được.”

Trần Việt nhìn ngôi sao trên món đồ thủ công, ánh mắt cong cong: “Bây giờ, em tặng nó cho anh.”

“Coi như… là sự khởi đầu mới cho cuộc hôn nhân ở kiếp này.”

“Những lỗ hổng khác trong cuộc hôn nhân này, sau này chúng ta từ từ bù đắp. Nhưng phải nói trước, phải luôn giữ sự thẳng thắn, không được để chuyện như vậy xảy ra nữa.” Trần Việt chép miệng một chút.

Chu Chúc Tinh nhìn món đồ thủ công đó, rồi lại đưa mắt nhìn gương mặt Trần Việt. Anh nhẹ nhàng chớp mắt, sau khi xác nhận tất cả những điều này không phải là ảo giác mới chậm rãi lên tiếng: “Sẽ không.”

“Tuyệt đối sẽ không.” Chu Chúc Tinh giơ ba ngón tay, làm động tác thề: “Anh sẽ không để em phải chịu ấm ức nữa.”

Trần Việt nhìn Chu Chúc Tinh đang thề, lại bật cười, gật đầu nói: “Được.”

Cậu cầm lấy nĩa, xúc một miếng tráng miệng, ngay trước khoảnh khắc đưa vào miệng, lại nói thêm: “Lần này món tráng miệng này, em sẽ ăn hết sạch.”

Chu Chúc Tinh chỉ cảm thấy khóe mắt mình nóng lên, hai giây sau mới “Ừm” một tiếng, giơ ly rượu lên uống một ngụm lớn.

Anh nhìn Trần Việt đang cúi đầu ăn tráng miệng, trong lòng lại thầm nghĩ — Yêu Trần Việt, thật sự là một chuyện dễ như trở bàn tay.

Hết chương 48

Bình Luận (0)
Comment