Chương 49
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Sau khi kết thúc buổi phỏng vấn đó, Chu Chúc Tinh nhìn chằm chằm vào bản sơ yếu lý lịch của Trần Việt một lúc, cuối cùng không nhịn được mà lặp lại cái tên “Trần Việt” một lần nữa.
Tới khi nhận ra bản thân đang làm gì, Chu Chúc Tinh lập tức úp tờ lý lịch xuống. Nhìn quanh căn phòng học trống không, anh mím môi, rồi làm ra vẻ như không có chuyện gì, đứng dậy rời đi.
Lần nữa gặp lại Trần Việt là trong buổi gặp mặt của hội sinh viên. Giáo viên nhất định muốn tổ chức một buổi gặp gỡ, các ủy viên lần lượt tự giới thiệu, phó bộ và chủ tịch cũng phải có mặt.
Năm nhất làm ủy viên phải tự giới thiệu, năm hai làm phó bộ cũng phải tự giới thiệu, năm ba làm trưởng bộ hay hội trưởng vẫn phải tự giới thiệu. Bốn năm đại học cứ thế trôi qua trong những màn tự giới thiệu không hồi kết.
Đối với loại hoạt động gặp mặt vô nghĩa thế này, Chu Chúc t*nh h**n toàn có thể kiếm cớ từ chối. Nhưng anh đã không làm vậy.
Anh ngồi dưới khán đài, chăm chú nhìn người kia bước lên sân khấu, hơi khom người: “Chào mọi người, tôi là Trần Việt của Bộ Đời sống, mong mọi người giúp đỡ nhiều.”
Nói xong, cậu ấy mỉm cười rồi bước xuống.
Chu Chúc Tinh không kiềm được mà liếc mắt về phía sau, thấy cậu ấy đang cười với một nam sinh bên cạnh, nụ cười đó không giống với lúc trên sân khấu.
Mắt cậu ấy cong thành hình trăng lưỡi liềm, như thể vừa nghe được điều gì đó rất thú vị.
Chu Chúc Tinh hơi sững người, vài giây sau mới quay đầu lại.
Sự quan tâm đến một người, thường bắt đầu từ việc muốn biết tên của họ. Biết được tên rồi, lại muốn biết thêm nhiều điều khác nữa. Ví dụ, người ấy là kiểu người như thế nào, thích ăn ở nhà hàng nào, khi không có tiết thì thích ra ngoài chơi hay ở lì trong ký túc xá.
Những điều mà trước kia Chu Chúc Tinh từng khinh thường, không ngờ lại có một ngày khiến cậu háo hức muốn khám phá đến vậy.
Chỉ là trong ngôi trường này, khả năng hai người gặp nhau thật sự rất thấp. Hai người học các môn khác nhau, ăn ở những nhà ăn khác nhau, ở những khu ký túc khác nhau. Dù là về thời gian hay hành trình trong ngày, gần như chẳng có chút giao điểm nào.
Huống hồ Chu Chúc Tinh còn bận rộn với chuyện của nhà họ Chu, liên tiếp ba, bốn tuần liền không gặp được Trần Việt.
Lần nữa gặp lại Trần Việt, là trong một hoạt động do hội sinh viên tổ chức. Khi thấy đơn vị tổ chức là Bộ Đời sống, Chu Chúc Tinh do dự một giây, cuối cùng đã trả lời tin nhắn đó.
“Anh có thời gian tới làm khách mời không ạ?”
“Có.”
Người phụ trách mặc một bộ vest đen.
Trần Việt có ngoại hình ưa nhìn, bị kéo ra đứng ở cửa làm người đón khách.
Khi Chu Chúc Tinh đến, liền nhìn thấy người kia tươi cười rạng rỡ chào hỏi mình: “Chào đàn anh, mời vào trong!”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, ánh mắt rời khỏi bộ vest của đối phương, bước vào lớp học.
Lúc lướt qua nhau, Chu Chúc Tinh ngửi được mùi hương đặc trưng trên người đối phương.
Rất nhẹ, ngửi vào cảm thấy dễ chịu.
Đôi khi thật kỳ lạ, khi bạn muốn gặp một người thì dù cố gắng thế nào cũng không gặp được. Nhưng khi tâm trí bị phân tán bởi việc khác, không còn nghĩ đến nữa, lại vô tình gặp được một cách dễ dàng.
Rất trùng hợp, Chu Chúc Tinh từng tình cờ nhìn thấy Trần Việt mặc đồ ngủ hình cậu bé bút chì đi xuống nhà ăn, siêu thị dưới lầu mua kem.
Lúc đó đúng vào giờ học, nhà ăn hầu như không có ai.
Có lẽ không nghĩ sẽ gặp người quen ở đó, lại bị thấy mặc một bộ đồ ngốc nghếch như vậy, nên vẻ mặt Trần Việt khi ngậm cây kem que trông ngốc nghếch mà đáng yêu, ngẩn người vẫy vẫy tay, nói một câu “Chào đàn anh” rồi nhanh chóng rời đi.
Giống như một con mèo con vậy. Chu Chúc Tinh nghĩ.
Sau khi Trần Việt rời đi, anh bước vào siêu thị đó, lấy một cây kem cùng loại với người kia.
Mùi sữa rất đậm, Chu Chúc Tinh bất giác nghĩ đến đối phương, cắn một miếng, không biết có phải cũng là hương vị ấy không?
Trong trường có rất nhiều mèo con, có người lập ra một nhóm chat dành cho mèo, nhiều sinh viên thường xuyên chia sẻ ảnh mèo trong đó, thỉnh thoảng còn tổ chức các hoạt động yêu mèo cùng nhau.
Việc Trần Việt cũng ở trong nhóm đó, Chu Chúc Tinh tình cờ nghe được. Khi ấy hội sinh viên đang thảo luận về hoạt động tiếp theo, có người gợi ý chủ đề liên quan đến cứu trợ động vật hoang, rồi người khác nhắc tới chuyện Trần Việt cũng ở trong nhóm mèo đó.
Tối hôm đó, Chu Chúc Tinh xin được số QQ của Giang Hữu Chi, rồi tham gia vào nhóm mèo ấy.
Anh thấy một hình đại diện quen thuộc.
Trần Việt trong nhóm khá tích cực, mỗi khi đi cho mèo ăn hay gặp mèo ở đâu, đều đăng ảnh lên nhóm để mọi người cùng chiêm ngưỡng vẻ đẹp của các bé mèo.
Thế là Chu Chúc Tinh cũng mua đồ ăn cho mèo, lúc nào cũng mang theo một gói nhỏ bên người, nếu gặp mèo thì cho một ít.
Dưới tầng ký túc xá nam nơi Trần Việt ở có một con mèo xám to béo, Chu Chúc Tinh chưa từng thấy con mèo nào mập đến thế, gần như to bằng con heo.
Mang theo suy nghĩ “mèo mập cũng là mèo”, Chu Chúc Tinh xé gói thanh thức ăn cho mèo, ngồi xổm xuống vẫy vẫy con mèo xám, “Lại đây, ăn đi.”
Con mèo xám đúng là rất ham ăn, lết cái thân hình nặng nề của nó, phóng vèo đến trước mặt Chu Chúc Tinh, ngửi ngửi tay anh rồi bắt đầu ăn thanh thức ăn.
Khi con mèo xám to đang ăn một cách sung sướng, Chu Chúc Tinh phát hiện có người đến gần. Anh nghiêng đầu nhìn sang, là đàn em nhỏ.
Lần này Trần Việt không mặc bộ đồ cậu bé bút chì nữa, mà đã thay sang bộ đồ Chú heo siêu nhân. Tóc mái phía trước được buộc thành một chỏm nhỏ, tay xách theo bốn chai Coca và mấy gói mì ăn liền.
“Ơ, muộn thế này rồi mà đàn anh còn ở đây cho mèo ăn à?”
So với lần đầu gặp Chu Chúc Tinh đầy lúng túng, lần này Trần Việt thoải mái hơn nhiều.
Ánh mắt Chu Chúc Tinh dừng lại hai giây trên chỏm tóc nhỏ trên đầu đối phương, sau đó thu lại, khẽ đáp: “Ừm, đi ngang qua thôi.”
Trần Việt cũng ngồi xổm xuống, nhìn con mèo xám to, không nhịn được nói: “Hôm nay nó đã ăn hai thanh thức ăn mèo của tôi rồi đấy.”
“Đại Hôi, mày thật sự là quá mập rồi đó. Ăn nữa là đến cái thùng rác cũng nhảy không nổi đâu.” Trần Việt chọc nhẹ vào đầu con mèo xám, nói.
Tuy nói vậy, nhưng Trần Việt vẫn rút điện thoại ra quay một đoạn video mèo xám đang ăn thanh thức ăn.
Chỉ là trong video đó, một nửa khung hình đều là bàn tay người đang cầm thanh thức ăn.
Video đó, Chu Chúc Tinh chưa từng thấy trong nhóm mèo.
Mãi về sau, khi hai người đã ở bên nhau rồi, có lần Trần Việt dọn bộ nhớ điện thoại, vô tình lục lại được đoạn video đó, chạy tới nói với Chu Chúc Tinh: “Anh xem này! Hồi đó em quay đấy. Ban đầu chỉ định quay Đại Hôi thôi, nhưng mà tay anh lúc đó trông thật đẹp, nên quay một hồi thì lệch góc mất rồi… Em cũng không dám đăng lên nhóm.”
Hồi đó Chu Chúc Tinh không hiểu lý do là gì. Nhưng tối hôm đó, sau khi trở về ký túc xá, anh gần như chờ cả đêm để xem có ai đăng video đó trong nhóm mèo không.
—Trần Việt không đăng video.
Lần đầu tiên trong đời, Chu Chúc Tinh vấp ngã trong cái hố mang tên tình cảm.
Lần đầu đối diện với loại tình cảm này, Chu Chúc Tinh có phần luống cuống. Suy đi tính lại, anh kể với Giang Hữu Chi.
Ở bên kia bờ Đại Tây Dương, Giang Hữu Chi sau khi nhận được tin nhắn, lập tức trả lời: “Xong rồi anh em ơi, cậu rơi vào lưới tình rồi!”
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Là em gái nào thế? Mau nói cho tôi nghe với!!”
Chu Chúc Tinh hơi nhíu mày, trả lời.
Z: Không phải em gái.
Z: Là em trai.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: …
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Anh em à, con mẹ cậu cũng cong à??
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Rốt cuộc là nhân vật thần thánh phương nào vậy a a a a!!
Chu Chúc Tinh không trả lời tin nhắn nữa, chỉ lặng lẽ nhìn tin nhắn mới nhất của Trần Việt trong nhóm mèo: Tôi đã mua 5 túi thức ăn cho mèo, để ở siêu thị bên cạnh tầng trệt tòa nhà số 10 nhé. Ai muốn lấy thì cứ nói với dì bán hàng là được.
Anh nghĩ, Trần Việt là người tốt như vậy, mình thích cậu ấy cũng chẳng có gì sai.
Ai mà không yêu một thiên thần mèo cơ chứ.
Hết chương 49