Chương 50
Tác Giả: Đào Liễu Lý Tử | Editor: Chan
Chu Chúc Tinh không gửi ảnh của Trần Việt cho Giang Hữu Chi, nhưng đối phương lại nhìn thấy cậu ấy trên tường tỏ tình.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: [Hình ảnh]
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Trời má ơi, năm nay khoa mình có đàn em nam thần à? Đẹp trai y như người mẫu ấy!
Chu Chúc Tinh mở ra xem, liền thấy bốn bức ảnh chụp lén Trần Việt từ các góc khác nhau, có ảnh cậu đang cười nói với người bên cạnh, có ảnh nhìn chăm chú vào quả bóng rổ trên tay ai đó, có ảnh đang uống nước và một tấm đang lau mồ hôi.
Giang Hữu Chi chụp màn hình đoạn bài đăng đó gửi cho Chu Chúc Tinh. Bài đăng đã có hơn hai trăm lượt like, phía dưới còn có hai bình luận:
Trình độ 6 tha cho tôi đi: Mẹ ơi, đàn em này đẹp trai quá trời luôn…
Kíp: Gặp ngoài đời rồi, còn đẹp hơn trong ảnh, da siêu siêu đẹp luôn.
Chu Chúc Tinh mím môi.
Z: Gửi tôi QQ của tường tỏ tình.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: ?
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Yêu?
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Không ngờ cậu là kiểu đàn ông cặn bã này đấy, ăn trong bát còn ngó trong nồi!
Z: …
Z: Là cậu ấy.
Chỉ Có Giang Không Có Hà: Hả?
Z: Đàn em đó là người tôi thích.
Mấy giây sau, WeChat của Chu Chúc Tinh bị Giang Hữu Chi oanh tạc một tràng tin nhắn.
Từ giây phút đó, Giang Hữu Chi trở thành người đầu tiên, cũng là người duy nhất, biết được bí mật của Chu Chúc Tinh.
Chu Chúc Tinh thành công kết bạn với tài khoản của tường tỏ tình, rồi lật tung gần ba tháng bài đăng trong không gian của người đó. Lật từng bài một, cách vài bài lại có người đăng kiểu:
“Đàn em bên viện Kinh tế năm nay đẹp trai quá trời luôn.”
Dù có chút ghen, nhưng Chu Chúc Tinh vẫn lưu hết mấy tấm ảnh của Trần Việt về máy.
Trong một hai tháng sau đó, Chu Chúc Tinh chỉ gặp Trần Việt trong hai hoạt động. Sau đó, anh lặng lẽ đến nghe Trần Việt chơi bản nhạc đó một mình.
Hai người gặp được nhau, xác suất là bao nhiêu? Chu Chúc Tinh không biết.
Nhưng mỗi lần tình cờ gặp Trần Việt, anh dường như luôn chỉ thấy được bóng lưng của đối phương.
Giữa đám đông, anh luôn là người đầu tiên nhìn thấy Trần Việt.
Để tăng khả năng gặp mặt, Chu Chúc Tinh đã quyên góp ẩn danh cho hoạt động cứu trợ mèo ở trường. Trong lần xây nhà cho mèo đó, anh cũng tham gia.
Quả nhiên, Trần Việt cũng có mặt.
Trần Việt làm việc rất chăm chỉ, tay áo xắn lên đến giữa cánh tay, để lộ cánh tay trắng trẻo và nổi gân xanh. Khi đối diện với mèo con, cậu vô cùng dịu dàng, khẽ khàng gọi tên từng bé mèo, dùng đôi bàn tay đẹp đẽ ấy nhẹ nhàng v**t v* đầu chúng. Trần Việt lúc ngẩn người cũng rất đáng yêu, ánh mắt vô thức rơi vào một điểm nào đó, môi thì bất giác mím lại nhẹ nhàng.
Chiều hôm ấy, Chu Chúc Tinh như lại hiểu thêm một chút về người kia.
Nếu giữa hai người chỉ có một người âm thầm cố gắng tạo nên những cuộc vô tình gặp gỡ, còn người kia thì hoàn toàn không liên quan, thì khả năng gặp nhau thật sự là rất thấp.
Liên tiếp hai ba tháng sau đó, Chu Chúc Tinh không gặp lại Trần Việt.
Thật ra cũng không phải là rất nhớ, chỉ là thỉnh thoảng khi đang làm việc, anh ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ đầy ánh đèn, bỗng nhớ đến đôi mắt của Trần Việt.
Chỉ là sau những trận cãi vã với ba mình, sau những cuộc đấu đá với đứa con riêng của tiểu tam, khi cảm thấy bất lực, anh lại nhớ đến đôi bàn tay sạch sẽ ấy và thầm mong chúng có thể kéo anh ra khỏi mọi thứ.
Chỉ là khi đêm khuya tĩnh lặng, nhớ về tuổi thơ u ám, về những tình huống rối rắm khiến bản thân bất lực, anh nhớ đến khuôn mặt luôn mang nụ cười của Trần Việt, với đôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.
Những lần gặp gỡ ngắn ngủi ấy giống như những viên kẹo ngọt, còn những ngày không có Trần Việt, Chu Chúc Tinh như đang nhấm nháp viên kẹo ấy trong nước, nhẫn nại qua từng ngày.
Kẹo càng nhạt vị, anh lại càng nhớ nhung.
Anh nhớ mùi hương dễ chịu trên người Trần Việt, nhớ đuôi tóc hơi dài của cậu, nhớ đôi mắt đẹp, nhớ nụ cười rực rỡ.
Lần đầu tiên trong đời, Chu Chúc Tinh lại say mê một người đến mức này, gần như là chìm đắm.
Sau này, anh từng thấy Trần Việt chạy trong ngày hội thể thao, mái tóc tung bay dưới ánh nắng, lấp lánh như ánh vàng, tựa như một hoàng tử nhỏ.
Lần đó, anh đã mua hoa và gửi ẩn danh tặng cho đối phương.
Trong cuộc đời Chu Chúc Tinh, ngoại trừ mẹ ra, thì người duy nhất anh từng tặng hoa chính là Trần Việt.
Chu Chúc Tinh chưa từng mang tâm lý muốn đối phương biết khi tặng hoa, cũng chưa từng thực sự nghĩ đến việc ở bên nhau.
Giang Hữu Chi từng chia sẻ một câu lời bài hát, là câu hát mà một người bạn cũ của anh rất thích — “Yêu thầm là một kiểu lịch sự, âm thầm xây một tòa thành.”
Từ nhỏ không hiểu tình yêu là gì, lần đầu tiên trong đời, Chu Chúc Tinh đã nếm trải dư vị của mối tình đơn phương với Trần Việt.
Về sau, Giang Hữu Chi nói rằng trạng thái của anh lúc đó chẳng khác nào một tên ngốc, rồi lại kể về người bạn cũ ấy, nói các cậu đều ngốc cả. Thích một người mà không nói ra, cứ giấu mãi trong lòng. Đến lúc hối hận thì đã quá muộn rồi.
Khi biết công ty nhà Trần Việt gặp khó khăn, Chu Chúc Tinh đã dùng một cách đáng xấu hổ để buộc Trần Việt ở lại bên mình.
Lúc ấy, đã hơn nửa năm họ không gặp nhau. Mỗi ngày Chu Chúc Tinh đều chỉ có thể nhìn ảnh trong điện thoại mà sống tiếp.
Lần gặp lại đó, Trần Việt đã để tóc dài hơn, khi đối mặt với Chu Chúc Tinh thì lại mang theo chút ngại ngùng, dè dặt.
Khi ấy, Chu Chúc Tinh luôn nghĩ rằng thời gian còn rất dài, chỉ cần đủ lâu, Trần Việt nhất định sẽ nảy sinh tình cảm với mình, cho dù chỉ là lòng thương hại, cũng được.
Chỉ là anh không ngờ, giữa họ lại xuất hiện một hố sâu vô hình. Dù anh cố gắng thế nào, cũng không thể bước qua được.
Kiếp trước, mấy ngày trước khi chết, Chu Chúc Tinh cùng Giang Hữu Chi ra ngoài uống rượu.
Khi bắt đầu ngà ngà say, Chu Chúc Tinh mang theo nỗi tủi thân hỏi: “Tôi đã sai ở đâu? Có phải tôi không nên ép em ấy kết hôn với mình không?”
Giang Hữu Chi thở dài.
“Chúc Tinh, ai cũng nói cậu thông minh, mỗi bước đi đều hiểm hóc nhưng luôn giành chiến thắng. Nhưng trong tình cảm cậu đúng là một kẻ thất bại. Cậu luôn luôn quá sợ hãi, không dám bước lên bước đầu tiên, khiến cả cậu và Trần Việt rơi vào một mối quan hệ bế tắc.”
“Một kẻ ngốc như vậy, tôi đã gặp từ nhiều năm trước rồi.”
“Chúc Tinh, đừng sợ nữa, tình yêu là trò chơi dành cho những người dũng cảm.”
Chu Chúc Tinh mím môi, ánh mắt mơ hồ. Một lúc lâu sau mới thì thầm: “Nếu có thể cho tôi một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ… thử làm một người dũng cảm.”
Và khoảnh khắc hiện tại, anh đang ngồi ở đây, nhìn về phía Trần Việt đối diện.
Không phải tưởng tượng, không phải giấc mơ, mà là Trần Việt bằng xương bằng thịt.
Tối hôm đó, anh đã làm một kẻ dũng cảm.
Thực ra… cũng không đến mức quá khó khăn.
Chu Chúc Tinh chậm rãi đưa ánh mắt sang món quà thủ công hình ngôi sao đặt trên bàn, trong lòng nghĩ, còn có một món quà nữa.
Hết chương 50